Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Độc Miệng Xuyên Không

Chương 1

"Ba ngày nữa, tám giờ sáng tập trung tại ga tàu! Ai đến muộn sẽ bị coi là trốn tránh lao động cải tạo, tội chồng thêm tội!"

"Lãnh đạo, cháu gái tôi còn nhỏ, không biết gì, liệu có thể để nó ở lại Hỗ Thành không?"

"17 tuổi mà còn nhỏ cái gì? Giống như hai ông bà già các người thôi, đều là phần tử bóc lột nhân dân lao động, phải đến nông trường cải tạo lao động mà chuộc tội!"

Tiếng mắng mỏ cay nghiệt xen lẫn với giọng van xin đầy cẩn trọng làm đầu Lạc Hân Hân đau như búa bổ.

Cô đưa tay sờ lên đầu, cảm giác dính dính, rồi nhìn thấy máu. Chẳng mấy chốc, cô đã hiểu rõ tình hình hiện tại.

Cô xuyên không về tháng 6 năm 1966. Thân thể cô đang nhập vào cũng tên Lạc Hân Hân, trùng tên trùng họ với cô. Hai người gặp nhau ở cầu Nại Hà. Quầy canh của Mạnh Bà xếp hàng dài dằng dặc, lại còn bị chen ngang bởi những con ma đã hối lộ, được ưu tiên chuyển kiếp.

Hai người họ không có tiền, bị đẩy xuống cuối hàng. Xếp đến tám trăm năm nữa cũng chẳng tới lượt.

Quá rảnh rỗi, cả hai bắt đầu tán gẫu, kể nhau nghe đủ thứ chuyện đời mình, thành ra còn biết rõ kiếp trước của đối phương hơn chính bản thân. Đúng lúc ấy, "ba hệ thống" của mỗi người xuất hiện, đưa họ đi trùng sinh để thay đổi vận mệnh.

Nhưng hệ thống lại… đưa nhầm người. Cô đến thập niên 60, còn người kia xuyên tới thời đại internet tốc độ cao của cô.

Đã đến thì cứ yên tâm ở lại, Lạc Hân Hân nhanh chóng ổn định tâm lý, chỉ hy vọng nguyên chủ ở hiện đại cũng có thể thích nghi nhanh chóng.

"Hệ thống, có đó không?"

Cô thử gọi hệ thống ngu ngốc này bằng ý nghĩ.

[Ta là HEQ, hệ thống cảm xúc cao, có thể giúp ký chủ sống sót trong thời đại khó khăn này, đạt được sự khéo léo trong ứng xử, xoay chuyển vận mệnh bi thảm của kiếp trước.]

Âm thanh mềm mại vang lên trong đầu, như giọng một thiếu niên chưa vỡ giọng, chẳng thể phân biệt nam hay nữ.

"Khéo léo gì mà khéo léo, ta chỉ biết mắng người thôi!"

Lạc Hân Hân lập tức bật lại. Đời trước cô mà giỏi khéo léo thì liệu có chết trong tù ở tuổi 26 thế không?

Kiếp trước, cô tăng ca liên tục một tháng, suýt lao lực mà chết. Gã sếp khốn nạn còn ép cô làm thêm, nên cô tức nước vỡ bờ, nghỉ việc và tiện thể ghé văn phòng sếp để chửi cả tổ tông mười tám đời nhà hắn. Cô mắng từng bộ phận trên người gã, còn "chúc phúc" hậu thế con cháu hắn không chừa một ai.

Cuối cùng, hắn bị chửi đến tức mà chết tươi ngay tại chỗ.

Sau đó, cô bị bắt vì tội gây rối, lĩnh năm năm tù. Nhưng chưa đầy ba tuần trong tù, vì chửi mẹ của trùm buồng giam, cô bị đánh chết luôn. Rồi xuyên đến đây.

"Hân Hân?"

Lạc Vi An lo lắng gọi. Cháu gái từ lúc tỉnh dậy cứ ngơ ngẩn, lẽ nào đập đầu mạnh quá mà hóa ngốc?

[An ủi ông, khiến ông yên tâm, thưởng 3 điểm.]

Hệ thống nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.

"Gọi cái gì mà gọi, chưa chết được!"

Lạc Hân Hân mắng thẳng. Người ông này có thương cháu, nhưng cũng chỉ ở mức vừa đủ.

Cha mẹ nguyên chủ đi nước ngoài, cô sống một mình ở nhà, thường xuyên bị chú thím và các anh em họ bắt nạt. Ông bà nội hiếm khi bênh vực, còn bảo cô đừng chuyện bé xé ra to.

Nhưng ít ra, ông bà không ngược đãi cô, vẫn nuôi cô ăn học đàng hoàng, chỉ là tình cảm dành cho con cháu quá chênh lệch mà thôi.

"Để ông bôi thuốc cho, đừng lo, không để lại sẹo đâu."