Minh Kính Đài

Chương 4

Quyển 1 - Chương 3
Đệ tam chương

Từ ba năm trước đây Trương Trung bắt đầu âm thầm ăn một loại thức ăn đặc biệt gọi là “Thuốc bổ”, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ, còn có khả năng làm cho cái kia từng bị cắt, một lần nữa dài ra. Thuốc bổ này yêu cầu một loại thuốc dẫn đặc biệt —— chính là máu của anh nhi dưới hai tuổi.Tìm vài anh nhi thì quá dễ dàng, nhưng muốn mỗi ngày không gián đoạn mà uống máu của hài tử thì không dễ dàng như vậy, huống chi loại sự tình này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Chuyện này chỉ có Trương Trung và vài thân tín bên người biết, Lưu Dụ cùng Y Trọng Nhân nằm trong số đó. Thời gian Lưu Dụ đi theo bên người Trương Trung so với Y Trọng Nhân lâu hơn, Trương Trung đối với Lưu Dụ cũng thập phần tín nhiệm hơn, mà Y Trọng Nhân võ công cao cường, tính tình lại lãnh tĩnh,sau lưng còn có Như Quý phi là chỗ dựa vững chắc,Trương Trung tín nhiệm thì có nhưng vẫn có chút kiêng kị, cho nên việc tìm anh nhi Trương Trung đều giao cho Lưu Dụ đi làm.

Lưu Dụ chân thành có thừa, thông minh không đủ, Y Trọng Nhân phơi bày năng lực càng ngày càng mạnh sau đó Trương Trung đối Lưu Dụ cũng dần dần bất mãn, liền như ấu tử của Việt Vương mà nói. Y Trọng Nhân có thể nghĩ đến đem đứa bé này làm thuốc dẫn, Lưu Dụ lại chỉ muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nhổ cỏ nhổ tận gốc chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới sao! Trương trung lắc đầu liên tục. Nguyên bản hắn còn muốn bồi dưỡng một người có thể dùng đến kiềm chế Y Trọng Nhân, nhưng xem ra là thực khó khăn. Bất quá Y Trọng Nhân có thể nghĩ đến dùng nhi tử Việt Vương cho hắn làm thuốc dẫn, kia đối với hắn chân thành cũng không hề kém Lưu Dụ, Trương Trung trong lòng có hơi so sánh.

Cho dù Lưu Dụ ngu ngốc cũng biết chuyện này hắn làm ngu đến mức nào. Cũng không quan tâm cái gì ghen tị hay không ghen tị, hỏi rõ ràng Y Trọng Nhân hiện tại ở đâu, tâm Lưu Dụ đầy hoảng loạng nhanh chóng đi qua. Chọc giận Đốc Công đại nhân, hắn chỉ cầu chuyện của Việt Vương mà lấy công chuộc tội, bằng không thì thật sự nguy rồi. Lưu Dụ không ngừng mà chà lau mồ hôi lạnh, nghĩ đến Y Trọng Nhân tại Việt Vương phủ nhìn hắn bằng ánh mắt kia, hắn liền run run.

Trong đại lao Hỗ An Vệ, Y Trọng Nhân ngồi ở trên ghế tựa, một tay chống đầu, dẫn theo vài phần biếng nhác mà nhìn về phía trước.Không hợp với khung cảnh chính là phía trước có ba cột trụ trên đó trói ba người nam nhân, người ở giữa vừa mới bị bắt tới là Hoắc Phong, hai người khác là Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài chưa kịp thoát thân.Trong hỏa lò,que ủi đã đốt đến đỏ bừng, ba người thân trên vạm vỡ trần trụi trong tay cầm một cái roi. Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài trong miệng đều bị bố khăn nhét, còn Hoắc Phong bị điểm huyệt đạo gắt gao mà trừng Y Trọng Nhân, hận không thể ăn tươi nốt sống y.

Trên người Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài đều có không ít vết roi, Y Trọng Nhân ý bảo thủ hạ đem bố khăn nhét trong miệng hai người lấy ra. Miệng được tự do, trong lòng biết chính mình sống không được hai người lập tức chửi ầm lên.

“Tên cẩu hoạn quan! Ta X ngươi tám đời…”

“Sưu” một tiếng, chỉ thấy Y Trọng Nhân khoát tay, Hoắc Phong kêu rên một tiếng.

Hoàng Hãn cùng Hứa Bách ngừng mắng chửi, ngược lại sợ hãi mà hô to: “Vương gia! Vương gia ngài xảy ra chuyện gì!”

Y Trọng Nhân ngồi thẳng thân thể, mâu trung ánh sáng lạnh lưu chuyển:

“Nếu ta còn nghe được các ngươi mắng ta một câu nào, ta tại trên người hắn trát một châm.”

Tay phải vừa thu lại, Hoắc Phong vai trái run rẩy. Hai người lúc này mới phát hiện trong tay Y Trọng Nhân có một sợi chỉ, một đầu sợi chỉ là một cây châm dài mảnh bằng bạc. Vừa rồi, cây châm này trực tiếp cắm vào bả vai Hoắc Phong.

Hoàng Hãn ánh mắt màu đỏ: “Có bản lĩnh hướng gia gia mà đánh! Gia gia không sợ ngươi!”

“Sưu!”

Y Trọng Nhân tay lại vừa nhấc, Hoắc Phong lần thứ hai phát ra kêu rên.

“Tiếp tục mắng a.” Y Trọng Nhân thu tay lại, cây châm từ trong vai trái Hoắc Phong đi ra. Hoàng Hãn không dám mắng nữa, vị đại hán này thân cao bảy thước bởi vì chính mình làm hại Vương gia bị châm đâm mà áy náy đến mức rơi nước mắt.

“Vương gia! Vương gia ngài ra làm sao!”

Hoắc Phong lắc đầu, muốn bọn họ không cần để ý, bất quá là một cây châm, không đau.

“Việt Vương” Y Trọng Nhân mở miệng, “Không muốn thủ hạ của ngươi chịu khổ, ngài liền chiêu hàng đi,chỉ cần ngài nhận, ta liền cho bọn hắn được thống khoái.” Y Trọng Nhân nhìn nhìn châm tuyến trong tay, “Vương gia hẳn nên biết thủ đoạn của ta chứ.”

“Vương gia, chúng ta không sợ chết.” Hứa Bách Tài trừng mắt nhìn Y Trọng Nhân hận không thể nuốt chửng hắn.

Y Trọng Nhân khoát tay, roi trong tay ba vị hình quan lắc lắc.

“Đánh.”

Roi hạ xuống, Hoắc Phong cơ hồ cắn chặt răng, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài không muốn Vương gia lo lắng, nên hai người cắn chặt miệng dùng sức chịu đựng. Roi dừng ở trên người sự đau đớn so với bọn hắn mong muốn nhẹ hơn nhiều, không sao cả! Nếu có thể còn sống đi ra ngoài, bọn họ nhất định làm thịt tên cẩu hoạn quan này! Tiên thi!*

*ý là nếu anh Y Trọng Nhân chết thì không được chôn cất đàng hoàng mà còn bị treo lên đánh bằng roi cho thịt da bong tróc (đánh chừng nào thịt rớt hết ra mới thui >_