Quyển 1 - Chương 20
Đệ nhị thập chươngMặc kệ bên ngoài đánh đến trời long đất lở như thế nào, một hộ gia đình giàu có trong Ngọc Thành Quan, lại điệu thấp (khiêm tốn) mà bình thản sống cuộc sống của mình.
Trong nháy mắt, mùa hè đã tới.
Hai năm, đối với nhiều người mà nói, cuộc sống của bọn họ đều đã xảy ra những thay đổi hoàn toàn bất đồng. Y Trọng Nhân khôi phục tên họ vốn có nằm dưới giàn nho nghỉ ngơi, bên cạnh là hai tiểu hài tử mập mạp đang vù vù ngủ, thần thái an nhàn.
Hoắc Vân Khai đứng bên ngoài giàn nho, tuy rằng mặt trời chói chan trên đỉnh đầu không quá gay gắt nhưng cũng nóng bức đến khó nhịn. Hắn nhếch miệng, một giọt mồ hôi từ trán trượt xuống, dừng ở trên đầu gối. Hoắc Vân Khai đang đứng trung bình tấn, tư thế tiêu chuẩn, ánh mắt kiên định, không có nửa điểm bất mãn.
Qua hồi lâu, khi hai chân Hoắc Vân Khai đều bắt đầu run, Y Trọng Nhân mới mở mắt, nhìn mặt trời đã hơi ngả về Tây, y mở miệng: “Đủ giờ rồi.”
Hoắc Vân Khai thở ra một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc, không còn khí lực.
Y Trọng Nhân liếc mắt nhìn hai tiểu hài tử không có dấu hiệu tỉnh lại, chậm rãi nhổm dậy khỏi tháp. Dười giàn nho có một cái thủy bồn, bên trong có khối băng đang tan rã. Y Trọng Nhân vắt bố khăn lạnh lẽo đưa đến trước mặt Hoắc Vân Khai, hắn miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận, tùy tiện lau lau mặt.
“Nghĩa phụ, khi nào thì ta mới trở nên lợi hại giống như ngươi” Hoắc Vân Khai vừa mở miệng, liền hiển lộ vài phần thân cận.
Y Trọng Nhân lấy đi bố khăn trong tay của hắn, đem người kéo dậy lên, đả kích nói: “Còn chưa đi được đã nghĩ đến chạy sao”
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ sớm một chút.” Hoắc Vân Khai nói những lời này với thần thái phi thường kiên định.
Y Trọng Nhân lại bất vi sở động, chỉ nói: ” Thiên phú học võ của ngươi không tồi, nhưng không thể coi là kỳ tài, muốn mạnh lên chỉ có một biện pháp, chính là khắc khổ.”
“Ta không sợ khổ.” Hai mắt Hoắc Vân Khai sáng lên, hai năm qua hắn sớm đã thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt)
Điểm này Y Trọng Nhân rất tin tưởng, sự kiên định cùng ẩn nhẫn mà Hoắc Vân Khai biểu hiện vượt qua dự đoán của y, nhưng làm cho y hoảng hốt chính là Hoắc Vân Khai nhất định phải nhận y làm nghĩa phụ. Y Trọng Nhân từ chối không được cũng không già mồm cãi láo, thực thản nhiên tiếp nhận.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Hoắc Vân Khai đứng lên, cầm lấy kiếm của mình bắt đầu luyện.
Từ khi an ổn ở nơi này, Hoắc Vân Khai liền nghiêm túc cùng Y Trọng Nhân bắt đầu học võ. Y Trọng Nhân hiện tại đang vô sự nhàn hạ, mà Hoắc Vân Khai cũng là một mầm non tốt, vì thế y không chút keo kiệt đem toàn bộ sở học của mình truyền thụ cho Hoắc Vân Khai.
Không thể không nói, Hoắc Vân Khai này quả thực nằm ngoài dự đoán. Hoắc Phong thiện sử dụng trường đao, Trấn Diễm đao kia của hắn chính là một bảo đao tốt nhất, nhưng Hoắc Vân Khai lại không hứng thú đối với đao pháp của phụ vương, hiện tại tâm tư của hắn đều đặt trên kiếm pháp của nghĩa phụ.
Hoắc Vân Khai đứng trung bình tấn xong thì bắt đầu luyện kiếm, Y Trọng Nhân ở một bên nhìn, thường thường chỉ điểm một chút.
Y Trọng Nhân không những dạy kiếm pháp cho Hoắc Vân Khai, còn dạy hắn đọc sách. Ban ngày học võ, sau bữa cơm chiều đi theo Y Trọng Nhân học tập binh pháp, tướng pháp (cách cầm binh đánh giặc), nho học, luật học, thậm chí còn có đế vương thuật.
Y Trọng Nhân tựa như một Tàng Thư các thật lớn, mặc kệ Hoắc Vân Khai có thích hay không, y đem toàn bộ học thức mình hiểu được truyền thụ cho Hoắc Vân Khai. Vị thế tử này học hành vô cùng nghiêm túc, cũng thực khắc khổ, mà hắn đối với Y Trọng Nhân ngày càng sùng bái.
Hắn thường xuyên cảm thấy ông trời thực không công bằng, nghĩa phụ lợi hại như vậy, cố tình … Thân thể không trọn vẹn.
Mỗi khi nghĩ đến chính mình trước kia không hiểu chuyện, nhiều lần mắng nhiết nghĩa phụ, Hoắc Vân Khai liền đặc biệt áy náy, theo đó là càng thêm khắc khổ học võ, đọc sách.
Trên khuôn mặt không cần phải trang điểm của Y Trọng Nhân đã hiện lên vài phần sức sống, đã hơn một năm bình thản sinh hoạt, trên mặt y nhiều hơn một tầng hồng nhuận. Nhưng không biết có phải do hàng năm giấu mặt dưới lớp trang điểm không, mà khuôn mặt Y Trọng Nhân rất trắng, so với hoàng hoa đại khuê nữ còn muốn trắng hơn vài phần.
Bản thân y cũng rất tuấn mỹ, ngay cả trước kia khi còn lớp trang dung đậm cũng đã từng khiến cho Gia Chính đế hứng thú, hiện tại không có lớp trang điểm bao phủ, Y Trọng Nhân như trân châu thoát khỏi vỏ trai, ngay cả các đại thẩm trong nhà cũng thường xuyên thất thần khi nhìn thấy y.
Y Trọng Nhân thân thể không trọn vẹn, thân hình cùng dung mạo đều có vẻ có chút âm nhu, thanh âm cũng so phần lớn nam tử mềm mại hơn nhiều.
Trước kia y là Thiên hộ đại nhân của Hỗ An Vệ, lạnh nhạt đến cùng cực là sắc thái tự vệ của y, hiện tại không trang điểm, tự nhiên sự lãnh đạm đó cũng lui đi không ít, thanh âm cũng trở nên êm ái như nước chảy, bản thân y bây giờ vui vẻ thoải mái hơn.
Hoắc Vân Khai thường sẽ bị dung mạo của nghĩa phụ làm cho phân tâm, bất quá ngay sau đó, hắn sẽ bị nghĩa phụ phóng một ánh mắt băng lãnh khiến bản thân thức tỉnh.
Mặc dù không có lớp trang dung, nghĩa phụ cũng vẫn là nghĩa phụ, Hoắc Vân Khai chưa bao giờ dám xem nhẹ sự đáng sợ từ nghĩa phụ.
※※※
Học võ nguyên ngày, thời điểm dùng cơm chiều Hoắc Vân Khai tựa như người đói ba ngày chưa ăn cơm, cả mặt đều chôn trong bát cơm, không hề có chút tao nhã nào của Việt Vương Thế tử.
Ở chỗ này nữ nhân cùng bọn nhỏ đều vây quanh ngồi chung một bàn, các nam nhân đã đi ra ngoài làm đại sự, đại viện tử này là nơi họ quyến luyến nhất.
Y Trọng Nhân không thuê nô bộc, thân phận của bọn họ vẫn rất mẫn cảm, trong thời loạn thế tốt nhất không nên quá phô trương. Tiểu Cầm bây giờ là quản gia của “Đại gia tộc”, Y Trọng Nhân tự nhiên là gia chủ.
Nguyên Đậu cùng Giai Bảo đã lên hai tuổi nên sớm biết nói. Nguyên Đậu và ca ca của bé không giống nhau, bé gọi Y Trọng Nhân là phụ thân. Y Trọng Nhân từng dạy bé đổi cách xưng hô, nhưng Nguyên Đậu vừa nghe Giai Bảo gọi phụ thân, cũng bắt chước gọi phụ thân theo, hiện tại bé đã hiểu chuyện một ít, nếu không cho bé gọi phụ thân bé liền khóc, Y Trọng Nhân cũng chỉ có thể tùy bé. Bất quá nghe được tiếng gọi phụ thân rất đáng yêu của Nguyên Đậu, Y Trọng Nhân vẫn thực vui mừng.
Y Trọng Nhân nhận Giai bảo là nhi tử, nhưng vẫn đối xử bình đẳng giữa Nguyên Đậu cùng Giai Bảo, hai hài tử đều đặc biệt dính Y Trọng Nhân. Bọn nó đều không có nương, phụ thân không chỉ là phụ thân mà còn là mẫu thân của bọn nó.
Lúc Nguyên Đậu mới vừa đầy tháng trong nhà liền gặp biến cố lớn, mẫu thân tự sát bỏ mình; Giai Bảo lại càng không nói, vết sẹo trên cổ tay trái hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ.
Y Trọng Nhân rất sợ Giai Bảo về sau sẽ bị tâm bệnh, cho nên thứ gì có thể bồi bổ cho Giai Bảo y đều sẽ làm, dẫn tới Giai Bảo cùng Nguyên Đậu tuy rằng bằng tuổi nhau nhưng so với Nguyên Đậu, Giai Bảo lại béo thêm một vòng. Nhưng trong mắt Y Trọng Nhân, thì là mập giả tạo, vẫn nên bồi bổ nhiều hơn.
So với Hoắc Vân Khai nghiêm khắc, Y Trọng Nhân đối với hai đứa con Đậu Tử cùng Bánh Bao này phải gọi là sủng ái có thừa. Chỉ thấy y cầm một cái chén lớn, uy Đậu Tử ăn một hơi, lại uy Bánh Bao ăn một muỗng, hai hài tử vừa ăn vừa nắm tay nhau chơi đùa. Hoắc Vân Khai mỗi lần thấy cảnh này đều đặc biệt hâm mộ, hắn không có bạn cùng chơi như vậy.
Uy hai hài tử ăn no, Y Trọng Nhân đem bọn nhỏ từ trên ghế cao ôm xuống dưới, cho bọn nó đi chơi, lúc này y mới bắt đầu ăn cơm, Hoắc Vân Khai thì đã xực được bốn chén cơm.
“Phụ thân, nho, nho.”
Đậu Tử bắt lấy vạt áo phụ thân, muốn đi ra ngoài. Bánh Bao ngậm ngón tay cái đô đô thịt của mình, trên gương mặt đầy thịt phún phính hiện rõ vẻ thèm nhỏ dãi. Y Trọng Nhân buông bát, ôm lấy Đậu Tử.
“Chờ phụ thân cơm nước xong sẽ hái nho cho ngươi ăn.”
“Đậu Đậu, Đậu Đậu.”
“Được, Đậu Đậu hái.”
Đậu Tử nở nụ cười, Y Trọng Nhân buông bé xuống.
Bánh Bao bước những bước chân nhỏ, thở hổn hà hổn hển đi đến trước mặt phụ thân, khóe miệng chảy một chuỗi nước miếng trong suốt: “Bao bao, bao bao.”
“Được, Bao Bao cũng hái.”
“Ha hả…” Bánh Bao cao hứng mà vỗ tay.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hai hài tử, một góc nhỏ trong lòng Y Trọng Nhân nhất thời trở nên mềm mại. Cả đời này y đều không có khả năng có con nối dòng, từ tận trong đáy lòng đã đem hai hài tử này trở thành con của mình. Bất quá Nguyên Đậu không có khả năng lưu ở bên cạnh y vĩnh viễn… Y Trọng Nhân xoa bóp cái mũi nhỏ của Đậu Tử, để bé tự mình đi chơi.
※※※
Sau bữa cơm chiều, Hoắc Vân Khai đi theo nghĩa phụ vào thư phòng, bắt đầu công khóa mỗi ngày.
Ngồi xuống trước bàn học của mình, Hoắc Vân Khai chợt nghe nghĩa phụ nói: “Đêm nay ngươi đem công khóa tháng này đã học qua viết một bài cảm nhận đi.”
Y Trọng Nhân từ trong vạt áo lấy ra một phong thư, thực tùy ý mà ngồi xuống nhuyễn ghế, mở ra. Thấy nghĩa phụ muốn xem thư, Hoắc Vân Khai nuốt xuống lời muốn nói, lấy giấy ra, một bên mài mực một bên vừa suy nghĩ phải viết cảm nhận về các công khóa đã học như thế nào.
Y Trọng Nhân thu được thư do Chương Hoài Thu gửi tới. Hai năm nay, Chương Hoài Thu vẫn luôn đi theo bên người Nguyễn Hình Thiên, Nguyễn Hình Thiên đối với hắn thập phần tín nhiệm, bất luận sự tình gì đều sẽ hỏi trước ý kiến của hắn.
Trong thư Chương Hoài Thu đầu tiên là nói cho Y Trọng Nhân biết tình hình bọn họ gần đây, báo tin tất cả đều bình an; thứ hai là bàn về thế cục trước mắt của thiên hạ.
Y Trọng Nhân tuy rằng tránh ở Ngọc Thành Quan, nhưng lại rất hiểu biết về việc thiên hạ. Bất quá Y Trọng Nhân cũng không hồi âm, không đưa ra đề nghị gì, có các lão nhân gia ở đó phụ tá Việt Vương, y không tất phải nhúng tay vào.
Đốt thư của Hoài Thu, Y Trọng Nhân từ trên giá sách chọn một quyển để xem.
Chiếu theo thế cục hiện nay, trong vòng ba tới năm năm tới chỉ sợ Việt Vương sẽ gặp khó khăn khi muốn chiếm được trọn vẹn giang sơn, nhưng Y Trọng Nhân một chút cũng không nôn nóng. Mỗi lần thay đổi triều đại không phải đều trải qua vô số tinh phong huyết vũ sao Ba tới năm năm, đã là thời gian rất ngắn rồi.
Giương mắt nhìn về phía Hoắc Vân Khai đang hết sức chuyên chú viết, trong mắt Y Trọng Nhân ánh lên vẻ tán thưởng.
Đứa bé này, tuyệt đối có thể thành châu báu. Việt vương có một nhi tử như vậy, coi như là tre tồi sinh ra măng tốt.