Giông

Chương 5

Sau đó tôi cũng không có quá nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện đó, ngoài thời gian học trên lớp và học các môn tăng tiết khác, tôi hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy của những đề văn nghị luận xã hội, lớp ôn thi Văn hay chữ tốt cứ xen vào bất cứ lúc nào nhóm thi đấu bọn tôi có thời gian rảnh rỗi.

Thỉnh thoảng Ngân vẫn hay nhắn tin hỏi thăm và động viên tôi, cô ấy còn hay nhờ thằng Nhân gửi đồ ăn cho tôi để bổ sung dinh dưỡng như đang cố nhắc tôi về mối quan hệ yêu đương của hai đứa.

“Thật ra tao thấy hơi kỳ lạ…” Tôi lại nhận được một món đồ ăn khác từ nhỏ, tôi cầm trên tay cả buổi dường như chỉ để ngắm nhìn.

Thằng Nhân nghiêng đầu hỏi lại: “Kỳ cái gì?”

“Có vẻ như Ngân thích tao lắm nhưng lại không muốn gặp tao, cô ấy chưa từng có ý định muốn gặp tao ở bên ngoài… mặc dù tao hơi bận, nhưng theo logic ngôn tình thì cô ấy chắc chắn không thể nào chỉ muốn yêu đương online với tao.”

Thằng Nhân vừa uống vào một ngụm nước, nó ho sặc sụa như thể tôi sẽ không bao giờ hỏi ra câu hỏi này.

“Mày muốn gặp nó?” Nó hỏi.

Tôi lắc đầu, thật ra tôi cảm thấy mông lung lắm, những thứ thuộc về Ngân dường như không tồn tại, có lúc lại vô cùng mạnh mẽ dùng mọi cách để khẳng định rằng mình vẫn còn ở đây, vẫn còn là bạn gái của tôi… có lúc lại vô hình như đã tan thành bọt biển trong truyện nàng tiên cá.

Thấy tôi im lặng, thằng Nhân lại tự mình đưa ra lời giải thích: “Phải nói sao đây ta… nhỏ đó hơi sợ… chuyện mày sẽ chê nó, vì nó thấy mày đôi khi còn đẹp hơn cả bọn con gái.”

“Nói vớ vẩn…” tôi cuộn quyển sách lại, bốp một phát vỗ vào người thằng Nhân “Tới mày vào sân rồi kìa, đừng ở đây làm bẩn tai tao…” bằng những lí do nhảm nhí của mày.

Đầu năm học, nhiều cuộc thi không chuyên sẽ được diễn ra, Văn hay Chữ tốt cũng là một trong số đó… những đứa học chuyên văn bắt buộc phải tham gia. Tôi bận rộn đến mức cho dù có lờ mờ đoán ra được điều gì, bản thân cũng không còn hơi sức để mà đi đôi co với thằng Nhân.

Được nghỉ một buổi, thằng Nhân còn kéo tôi ra sân bóng chuyền nhìn tụi nó chơi với nhau, bắt kèo một ca trà đường… tôi chả xem được bao nhiêu, phần lớn đều nhìn sách tham khảo.

Lần này tôi quyết tâm muốn giành giải nhất, sinh nhật của thằng Nhân sắp đến rồi… tôi cũng muốn tích cóp chút tiền để mua một món quà đáp lễ cho món quà năm trước nó tặng cho tôi.

Cũng không thể trách món quà của thằng Nhân chi quá nặng tay, không còn cách nào, tôi cũng muốn cố gắng tặng cho nó một món quà mà nó vừa ý.

Tiền tiêu vặt của tôi rất ít, ba mẹ sợ tôi mua sắm linh tinh lại ham chơi nên chuyện có thể kiểm soát được đều cố gắng kiểm soát.

Khoảng thời gian tôi đi thi đấu, bọn tôi rất ít gặp nhau, thời gian thi đấu luôn được xếp vào cuối tuần.

Có 4 vòng thi, sau khi vượt qua kỳ thi cấp trường, sẽ đến kỳ thi cấp huyện, rồi cấp tỉnh, cuối cùng mới đến cuộc thi toàn quốc… nằm trong top 3 của mỗi vòng thi đều sẽ có một phần tiền thưởng.

Tôi không đặt ra yêu cầu cao, chỉ cần cố gắng được đến vòng thi cấp tỉnh đã là tốt lắm rồi… thật không ngờ tôi còn vượt qua được kì thi tỉnh, giáo viên cứ tán thưởng luôn miệng nói.

“Trường ta đặt hết hy vọng vào em…”

Đến cả ba mẹ tôi cũng được nhà trường báo tin này, họ cũng vô cùng vui mừng, đến tối thì chuyện đó cũng đã truyền đi khắp cả họ nhà tôi.

Tôi cũng không thể phân biệt được đó là động lực hay là áp lực nữa.

Càng được nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, tôi càng thấy ngột ngạt…