Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Mở Đầu Là Phần Thưởng Công Viên Giải Trí

Chương 7: Khiêu vũ cùng rắn (5)

Ngày thứ bảy.

Dây leo rối rắm quấn chặt quanh bộ xương trắng, gần như xoắn lại thành một mớ hỗn độn.

Bộ hài cốt người bị treo lơ lửng giữa không trung, đong đưa qua lại, hốc mắt trống rỗng của nó gần như áp sát vào mặt An Tự.

Máy bay không người lái lập tức bay tới, quét toàn bộ bộ xương từ đầu đến chân.

[WTF WTF WTF?! Đây là xương người ư?]

[Khoan đã, trước đây là... người sao??]

[Mẹ ơi, suýt đứng tim! Sao đang đi bình thường tự nhiên có cả bộ xương rớt xuống vậy?]

[Cảm ơn, tối nay tôi đã có tư liệu để ác mộng rồi.]

[Anh ơi, anh tính làm gì vậy?! Sao còn tiến lại gần nữa!]

An Tự tuy bất ngờ, nhưng phản xạ cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, gần như ngay khoảnh khắc trước khi bộ xương rơi xuống, anh đã nhanh chóng né sang một bên - dù vậy, anh vẫn suýt chạm mặt nó trong gang tấc.

Lùi lại vài bước để quan sát kỹ hơn, anh phát hiện phía sau bộ xương người còn vướng theo một chiếc balo leo núi.

An Tự nhướn mày, trước tiên cẩn thận đặt bộ hài cốt xuống.

Vừa định kiểm tra đồ đạc trong balo, anh bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức ngẩng đầu nhìn theo hướng dây leo rủ xuống. Và rồi/

Trên cành cây cao, dường như còn một bộ xương khác, đang nghiêng ngả, chực chờ rơi xuống.

Thấy vậy, An Tự ngay lập tức lùi thêm vài bước.

Quả nhiên, chỉ vài giây sau khi anh rời đi, bộ xương trên cao cũng đổ ầm xuống đất.

Bụi đất bốc lên mù mịt, An Tự vội đưa tay che mũi, ho khan vài tiếng rồi tiến đến quan sát.

Lần này, thứ vừa rơi xuống lại không phải là hài cốt con người - mà là một bộ xương dã thú.

Một người, một con thú, cả hai bộ xương đều mục rữa đến cùng một mức độ, đồng thời bị treo trên cây ư?

An Tự trầm ngâm ngẩng đầu nhìn lên những tán cây chồng chéo phía trên. Chúng cao ít nhất mười bảy, mười tám mét - một độ cao mà con người khó lòng tự trèo lên được.

Anh lại cúi xuống quan sát kỹ hơn. Trên cả hai bộ xương đều có dấu vết gãy nứt ở nhiều vị trí khác nhau, như thể đã bị thứ gì đó nghiền nát.

Ánh mắt An Tự thoáng trầm xuống, nhưng anh không nói gì.

[Trời ơi trời ơi, còn nữa hả!]

[Có khi nào còn bộ thứ ba không?]

[Phản xạ của anh ấy vô đối thật! Sao mà đoán trước được thế này?]

[Tôi sợ chết khϊếp rồi! Sao toàn xương trắng thế này, Đảo Rắn đúng là không bình thường chút nào!]

[Streamer này gan quá đi mất! Người bình thường mà thấy xương trắng thì chạy mất dép rồi! Còn anh ấy lại tiến sát đến xem!!]

An Tự phát hiện trên thi thể người vẫn còn sót lại một phần mô ngoài chưa bị phân hủy hoàn toàn. Nhưng điều khiến anh quan tâm hơn cả, chính là chiếc balo leo núi rơi xuống cùng với bộ xương.

Chất liệu vải của balo bền hơn quần áo thông thường, An Tự nhấc thử, thấy quai đeo vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ có điều, mặt ngoài và đáy balo bị xé rách, dường như đã từng bị thứ gì đó cào cấu.

"Nhìn chỗ này, ba vết cào rất gọn gàng, không giống bị cành cây móc vào. Nhiều khả năng là dấu vết của dã thú."

An Tự chỉ vào vết rách trên balo.

Khán giả trong livestream nhìn thấy cảnh này mà spam bình luận đến mức màn hình gần như bị quét trắng.

[Không lẽ là gấu sao!]

[Báo? Hổ? Hay sư tử đây?]

[Chỉ mải nghĩ đến rắn trên đảo mà quên mất nơi này còn có những loài thú săn mồi khác, trời ạ…]

Thấy phòng livestream ồn ào với đủ loại suy đoán, An Tự lắc đầu, thản nhiên nói:

"Vết cào không lớn, chứng tỏ con thú tấn công cũng không quá to."

"Chỉ có điều, như vậy thì chắc phần lớn vật tư trong túi đã bị rơi mất rồi. Không biết giờ còn lại thứ gì có thể tận dụng được không."

Vừa nói, anh vừa đổ hết đồ đạc trong ba lô ra.

"Có rồi, là đồ hộp!"

Mắt An Tự sáng lên, lập tức nhấc hộp lên kiểm tra. Lon nhôm không bị phồng, vẫn được niêm phong chặt chẽ. "

Loại đồ hộp hút chân không này có thể bảo quản được nhiều năm. Chỉ cần không có không khí lọt vào, không bị hư hỏng thì vẫn ăn được."

Đây đúng là món ngon bất ngờ.

"Còn một hộp… pin rỉ sét."

An Tự mở ra xem thử rồi đặt sang một bên. Ngoài ra, anh còn nhặt được một cuốn sổ nhỏ cỡ bàn tay, mở ra lật vài trang thì phát hiện chữ viết là tiếng Trung, có thể đọc được.

Anh đọc lướt qua, dường như là nhật ký hành trình vào đảo Rắn, liền tiện tay cất đi.

Ngoài ra, An Tự còn tìm thấy một gói kẹo cao su mốc meo, dính đầy tay, cùng một chiếc bật lửa không rõ còn dùng được hay không.

Anh không cam tâm, tiếp tục mò mẫm trong ba lô, mong có thể tìm thêm thứ gì hữu dụng.

Một con dao nhỏ! An Tự rút tay ra, quả nhiên anh đã tìm được một con dao gấp rơi vào trong lớp lót của ba lô.

"Thật sự là một món thu hoạch ngoài mong đợi."

An Tự cất con dao đi, có dao rồi thì anh có thể làm rất nhiều thứ.

Ánh mắt anh hướng về hai bộ xương bên cạnh, cúi xuống, dùng vài chiếc lá to che tạm bộ xương người.

Bây giờ không có thời gian đào hố chôn cất, nếu ngày mai có thời gian, anh sẽ quay lại xử lý.

[Ôi trời, streamer đúng là người cứng rắn! Không những không sợ xương khô mà còn tranh thủ "hái quả" từ nó nữa!]

[Ê, hình như trên áo xương khô có chữ? "Khám phá" gì đó?]

[A a a, tôi cũng nhìn thấy! An Tự lật áo ra xem đi! Không phải là đội làm phim tài liệu mấy năm trước sao??]

An Tự nhìn thấy bình luận trong livestream, liền cúi đầu quan sát phần chữ còn nhận ra được trên áo:

"Khám Phá Dấu Vết. Nghe qua bao giờ chưa?"

[Trời ạ, chính là đội làm phim tài liệu vào đảo Rắn mấy năm trước!]

[Hít sâu, vậy đây là người thuộc đội đó sao?]

[Tôi nghe nói gia đình của những người mất tích đã tự thuê một đội cứu hộ đi tìm, nhưng tìm cả một ngày không thấy ai, rồi đội cứu hộ nhất quyết rời đảo trước khi trời tối, dù người nhà có trả bao nhiêu tiền cũng không chịu ở lại.]

[Streamer có thể mang bộ xương này ra khỏi đảo không? T-T Bao năm qua, tôi vẫn luôn dõi theo mọi thông tin về đảo Rắn, không ngờ lại thực sự có ngày được thấy lại tung tích của đội quay phim…]

[Bình luận phía trên không lẽ là thân nhân của đội quay phim tài liệu?]

[Đừng làm khó streamer, giờ chính anh ấy còn đang lo cho mình đây, sao có thể mang theo xương người được?]

An Tự không lên tiếng. Lúc này, anh không có thời gian xử lý bộ xương. Hơn nữa, sau một đêm, ai biết nó còn ở đây hay không? Động vật hoang dã hoạt động ban đêm có thể sẽ phá tan nơi này bất cứ lúc nào.

An Tự thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.

Mặt trời trông như một quả cầu lửa sắp rơi xuống, gần như chạm vào mặt biển, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời lẫn đại dương.

Anh không đi xa, đến một khu vực có tầm nhìn thoáng đãng hơn, địa hình bằng phẳng và khuất gió rồi mới dừng lại.

Dưới đất có một cây dừa ngã ngang chặn lối, thân cây và một cây khác tạo thành một góc nhọn.

Giống như một mái nhà hình tam giác.

An Tự đánh giá sơ qua, đây có thể xem như bộ khung cho một nơi trú ẩn. Chỉ cần thêm một chút "trang trí" nữa.

"Đây sẽ là nơi tôi ngủ đêm nay."

An Tự nói với máy bay quay phim, rồi dùng rìu đá quét sạch lá rụng và cành cây trên mặt đất.

"Tôi phải dọn dẹp sạch chỗ này trước, tránh để đống lá khô chứa rắn rết hay côn trùng độc bò vào gây bất ngờ."

Động tác của anh rất nhanh nhẹn, chỉ một lát sau đã dọn sạch khu vực cần thiết.

Sau đó, anh nhanh chân đi đến đầu bên kia của cây dừa ngã, bẻ gãy những tán lá rộng cứng cáp kéo về "mái nhà".

"Lá dừa rất to, như mọi người đang thấy, và phần gân lá cũng rất cứng nhưng lại nhẹ. Vì vậy, nó rất thích hợp để làm mái che."

An Tự vừa giải thích vừa đặt lá xuống.

Anh Tự xếp chồng những tán lá lớn theo kiểu xen kẽ hai bên trên thân cây đổ ngang, từng lớp từng lớp một, rất nhanh, những chiếc lá rủ xuống hai bên dày đặc, tựa như một tấm rèm mưa.

Anh cúi người chui vào trong, nằm thử một chút, không gian khá rộng, chiều cao cũng rất vừa vặn.

[Còn quét dọn mặt đất nữa chứ, thật là có gu ha ha.]

[Chú ý đến từng chi tiết luôn!!]

[Lúc đầu tôi còn tưởng streamer sẽ tìm một hốc cây nào đó để tạm bợ qua đêm, không ngờ lại dựng hẳn một túp lều bằng lá dừa luôn!]

"Những tán lá dừa này có tác dụng che chắn rất tốt, ngay cả khi trời mưa, nước cũng sẽ chảy dọc theo gân lá xuống hai bên, không khiến tôi bị ướt như chuột lột."

Vừa vuốt phẳng mái lá, An Tự vừa giải thích. Nói xong, anh chợt dừng lại, cảm thấy câu này có vẻ hơi xui xẻo, liền vội vàng bổ sung:

"Nhưng tốt nhất là đừng có mưa."

Cuối cùng, anh lấy tấm lưới đánh cá nhặt được từ con tàu đắm phủ lên trên mái lá, giúp cố định kết cấu của nó.

"Túp lều đơn giản nhất đã hoàn thành, tôi có thức ăn, có vũ khí, còn có cả nước ngọt mà lát nữa sẽ quay lại lấy, về cơ bản là đã đủ."

An Tự nhìn về phía mặt trời, lúc này chỉ còn một nửa vầng dương lộ ra trên đường chân trời.

Một khi mặt trời bắt đầu lặn, màn đêm sẽ ập xuống chỉ trong nháy mắt.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng chỉ chừng đó là chưa đủ:

"Tôi còn cần lửa. Có lửa, sự an toàn và cảm giác thoải mái vào ban đêm sẽ khác biệt một trời một vực."

[Không ngờ tôi lại có thể tận mắt chứng kiến An Tự từ tay trắng mà bây giờ đã có đủ mọi thứ!]

[+1111. Thật sự tuyệt vời! Bây giờ mà bảo anh ấy ở lại đảo rắn một tháng tôi cũng tin luôn]

[Bên kia tình hình sao rồi nhỉ?]

[Bên đó đang nằm trong hố cát ha ha, đúng nghĩa là dã ngoại hoang dã.]

["Anh Nghiêm": Một ngày không ăn không chết được, nhưng nếu tôi vào rừng, nhất định sẽ có người chết.]

[Không ngờ lại có màn đối chiếu thực tế thế này.]

[Streamer của chúng ta bây giờ đang làm gì thế? Sao cứ "đối đầu" với cây hoài vậy?]

"Đây là đảo ven biển, nhiệt độ và độ ẩm đều rất cao, vậy nên ngay cả khi trời không mưa, hầu hết các cành lá có thể nhặt được đều ẩm, khó mà dùng để nhóm lửa."

An Tự vừa nói vừa dùng con dao gấp cạo vỏ ngoài của cây dừa bị đổ.

Anh lột bỏ lớp vỏ cây bên ngoài, rồi gọt lấy phần lõi gỗ bên trong.

Đây là nguyên liệu khô dễ bắt lửa nhất mà anh có thể tìm được trong khu rừng này.

Sau đó, anh đắp một lớp đất tạo thành một cái bệ ngăn lửa nhỏ bên ngoài nơi trú ẩn, rồi đặt lá khô lên trên, tiếp đến là những cành cây khô hơn một chút, cuối cùng là những mảnh gỗ vụn anh vừa cạo ra.

Anh lấy chiếc bật lửa tìm thấy trong balo ra, âm thầm cầu nguyện trong lòng.

"Hy vọng nó có thể dùng được. Cũng hy vọng nó không phát nổ." Anh lẩm bẩm.

Dù không biết chiếc bật lửa này đã bị bỏ lại trên đảo bao lâu, trải qua bao nhiêu mưa gió, nhưng vì nó được cất trong chiếc balo chống nước, An Tự tin rằng khả năng nó còn hoạt động là khá cao.

Anh bấm thử, "tách" một tiếng, thậm chí không có lấy một tia lửa.

An Tự khựng lại một chút, cúi người xuống gần đống mạt cưa khô, tiếp tục bấm bật lửa.

Chỉ cần có tia lửa, có thể châm được những mạt cưa nhỏ, đó chính là hy vọng.

Anh thử lần nữa.

"Tách."

"Tách."

Một ngọn lửa bùng lên!

Ngọn lửa sáng rực và lớn đến mức suýt nữa bén vào chóp mũi của An Tự!

Mạt cưa lập tức bắt lửa, An Tự vui mừng khum hai tay che chắn cho đốm lửa vừa bén, cẩn thận thổi nhẹ vào, dùng một nhánh cây nhỏ khéo léo khuấy tán những cành cây bên dưới, giúp không khí lọt vào nhiều hơn, hỗ trợ quá trình cháy.

Không bao lâu sau, ngọn lửa trên bệ đất đã cháy sáng và ổn định.

An Tự thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi để lộ một nụ cười thoải mái:

"Phải nói rằng, có ánh lửa này, màn đêm trở nên bớt đáng sợ hơn hẳn."

Anh không quên chuyện nước uống, sau khi mang theo hơn nửa chai nước trở về nơi trú ẩn, trời đã tối hoàn toàn.

Ngồi bên đống lửa, anh ngấu nghiến hết hộp đồ hộp tìm được, cây rìu đá thì dựng ngay bên cạnh, còn trong tay thì liên tục lật mở cuốn nhật ký nhặt được từ balo.

Chiếc dao nhỏ xoay tròn giữa những ngón tay thon dài, động tác nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, còn cây rìu đá đứng sừng sững như một người hộ vệ trầm mặc, chỉ riêng sự hiện diện của nó cũng đủ mang lại một cảm giác an toàn.

[Lợi hại! Anh Tự đúng là đỉnh thật! Ai mà tin được ban đầu anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng chứ?!]

[Cảm giác như streamer đang chiếm lĩnh đảo Rắn luôn ấy, ha ha ha!]

[Tự nhiên có ảo giác rằng streamer còn hung hãn hơn cả lũ rắn trên đảo…]

[Còn không phải à? Chỉ riêng cái rìu dựng ở đó thôi, đừng nói rắn, đến con người cũng chẳng dám bén mảng lại gần!]

[Anh Tự múa dao còn mượt hơn tôi xoay bút nữa!]

[Càng lúc càng tò mò anh Tự làm nghề gì rồi đấy, sao cái gì anh cũng biết vậy?]

[Đúng đó, streamer không trò chuyện sao? Lửa trại thế này mà không tám chuyện thì phí quá!]

[+1, nhất định phải tám chuyện rồi!]

Khán giả trong phòng livestream liên tục thả đèn hiệu. An Tự liếc nhìn một cái, mí mắt chẳng hề động, chỉ nhàn nhạt nói:

“So với nói về tôi, tôi càng muốn biết chuyện đã xảy ra với người kia sau khi vào đảo Rắn hơn.”

“Bộ xương kia… không, phải nói là hai bộ xương. Một trong số đó thuộc về dã thú, nhìn kích thước thì có vẻ giống một con báo hoa.”

An Tự ngước mắt nhìn thiết bị quay chụp trên không, giọng điệu điềm nhiên:

“Còn ở phần xương mềm gần yết hầu của bộ xương người, có dấu vết răng cắn xuyên qua rất rõ ràng. Báo hoa có thói quen tha con mồi lên cây để ăn thịt.”

[Hóa ra không phải do rắn…]

[Bảo sao lại ở trên cây!]

“Nhưng có một điểm đáng chú ý. Mức độ phân hủy của bộ xương dã thú và bộ xương người gần như tương đồng, chứng tỏ thời gian tử vong cũng xấp xỉ nhau. Cả hai bộ hài cốt này đều có vết nứt do bị ép mạnh, đặc biệt là xương l*иg ngực của bộ xương người gần như bị nghiền nát hoàn toàn. Mà đây, thường là kết quả của việc bị đè ép bởi một trọng lượng lên đến hàng trăm cân.”

An Tự mượn ánh sáng từ đống lửa, lật thêm một trang trong cuốn nhật ký, vừa đọc vừa nói.

“Chỉ cần nghĩ một chút là có thể liên tưởng đến loài sinh vật đặc trưng trên đảo Rắn - là trăn rừng.”

An Tự nhẹ nhàng gõ ngón tay lên cuốn nhật ký:

“Trăn nhỏ gọi là mãng, trăn lớn gọi là nhiên. Lực siết của nhiên có thể lên đến hàng ngàn cân, ngay cả xương cũng có thể dễ dàng bị nghiền nát.”

[Đậu má, cuối cùng vẫn là do rắn!!]

[Cái này gọi là gì? Báo hoa săn người, nhiên rình rập sau lưng?]

[Nhưng cảm giác vẫn có gì đó không đúng lắm…]

“Nhưng vấn đề là, con nhiên đó đã không tận hưởng bữa ăn này. Nếu không, tôi đã không thể tình cờ phát hiện hai bộ hài cốt này ở đây.”

Giọng nói của An Tự bỗng trầm xuống. Anh hơi nheo mắt lại, đầu ngón tay khẽ lướt qua một dòng chữ được khoanh tròn kỹ lưỡng trong nhật ký.

Sương mù.

Sương mù có vấn đề gì sao?

An Tự khẽ nhíu mày, khóe mắt hơi trầm xuống. Anh liếc nhìn phòng livestream, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

“Bất kể là con trăn lớn đó có kích thước thế nào, quá trình nuốt chửng con mồi cũng chính là lúc nó yếu ớt nhất. Nếu nó cảm nhận được nguy hiểm, cho dù đã nuốt con mồi đến đâu, nó vẫn sẽ lập tức nôn ra và bỏ chạy.”

Hai bộ xương bị bỏ lại trên tán cây, e rằng chính là kết quả của tình huống này.

“Vậy thì, thứ gì có thể khiến một con nhiên khổng lồ gần như đứng đầu chuỗi thức ăn trong rừng rậm cảm thấy bị đe dọa?”

Một con nhiên đủ sức bắt báo hoa, thậm chí nuốt trọn cả một người trưởng thành, e rằng kích thước của nó trong thế giới này cũng phải thuộc dạng khủng bố nhất.

An Tự lẩm bẩm, ánh mắt hạ xuống, nhìn vào dòng nhật ký cuối cùng trong cuốn sổ.

[Ngày thứ bảy sau khi vào Đảo Rắn.

Hôm nay tôi bị bầy khỉ tấn công, chúng như phát điên vậy. Ba lô của tôi bị xé rách, rơi mất một đống vật tư, thật xui xẻo.

Kể từ đêm hôm đó khi sương mù xuất hiện, lũ dã thú trong khu rừng này trở nên kỳ lạ. Hoặc có lẽ không chỉ là dã thú, mà chính khu rừng này… dường như không còn là khu rừng trước kia nữa.

Trưởng nhóm của Nasser cứ lặp đi lặp lại rằng sương mù từ đảo Bắc Vụ đã tràn sang. Tôi nghĩ anh ta mê tín quá rồi, đúng không? Dù sao thì quái vật trên đảo Bắc Vụ đã mấy năm trời không xuất hiện, nghe nói kẻ từng thống trị lũ quái vật đó cũng đã chết từ lâu, làm sao có thể là bọn chúng được?

Nhưng thật lòng mà nói, tôi bắt đầu hối hận vì đã đặt chân đến đây.]

Sương mù từ đảo Bắc Vụ?

Ánh mắt An Tự hơi sững lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn xung quanh.

Chỉ thấy dưới chân, không biết từ lúc nào, hơi nước mỏng manh đã bốc lên, dần dần che phủ những bụi cây thấp xung quanh.

Làn sương trắng sữa nhẹ nhàng trôi lơ lửng, dần dần nuốt chửng cả những bụi cỏ cao ngang mắt cá chân.

Chỉ có ánh lửa bập bùng bên cạnh, dường như có thể xuyên qua làn sương mù này.

Sương mù… đã nổi lên rồi.

---------

N: đảo Bắc Vụ: Đảo sương mù phương Bắc.