“Chị quá khách khí.”
“Cảm ơn chị.”
Mấy cô bé đưa tay nhận quà, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Từ. Đúng là Thẩm Lê không nói sai, chị của cô ấy thực sự quá xinh đẹp.
Dù ở Học viện Điện ảnh, nơi mỹ nhân nhiều như mây thì nhan sắc của Thẩm Từ vẫn đủ khiến người khác kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Chị, không phải chị nói buổi tối mới đến sao?"
Thẩm Lê bước tới gần, giọng nói nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe. Bởi vì đã gần hai năm cô ấy chưa được gặp chị. Kể từ khi Thẩm Từ lên đại học ở Lung Thành, chị chưa từng về nhà một lần.
Ngày thường, cô ấy và em trai chỉ có thể dựa vào những cuộc gọi video trên WeChat để giữ liên lạc với chị.
Thẩm Từ nhìn em gái, cảm giác cổ họng nghẹn đắng.
Kiếp trước, dù Thẩm Lê đỗ vào Học viện Điện ảnh, nhưng sự nghiệp lại không hề thuận lợi.
Ban đầu, nhờ nhan sắc xuất chúng, cô bé có được một số cơ hội không tồi. Nhưng cuối cùng lại đều bị cướp mất: hoặc là bị đổi vai, hoặc là bị người có thế lực hơn thay thế.
Thậm chí, có nữ diễn viên vì ghen tị với vẻ ngoài của cô bé mà bí mật đề nghị đạo diễn bắt cô bé phải đóng vai già xấu xí.
Cô bé thường xuyên bị kéo đi tham dự các buổi xã giao với nhà đầu tư. Cuộc sống trong đoàn phim là một chuỗi ngày khổ cực, khiến những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất bị hoang phí.
Sau khi tốt nghiệp, cuộc sống của cô bé càng thêm khó khăn. Tính cách vốn đơn thuần dần bị bào mòn bởi những mưu mô và áp lực trong nghề, trở nên hoàn toàn thay đổi.
Cô bé bắt đầu tự hủy hoại bản thân. Những bức ảnh paparazzi chụp cô bé say rượu nằm la liệt trên đường, hút thuốc với dáng vẻ tiêu cực, hay thậm chí là đánh nhau với đồng nghiệp trên phim trường đã trở thành đề tài nóng hổi trên các mặt báo.
Đó là thời điểm cô bé "hot" nhất, nhưng toàn bộ đều là tai tiếng.
Cuối cùng, mãi cho đến khi Thẩm Lê già đi cũng chưa bao giờ đạt được điều mình mong muốn.
Giờ phút này gặp lại nhau, nhìn em gái với ánh mắt vẫn trong trẻo như thuở ban đầu, Thẩm Từ cố nén cảm xúc, giơ tay xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói: "Chị mua cho em vài đồ, muốn đưa đến cho em trước."
Thẩm Lê nhìn đồ trong tay chị đưa tới, không khỏi kinh ngạc mở to mắt.
Điện thoại, laptop, iPad, tai nghe, tất cả đều là của Apple!
Những món này đều là thứ cô ấy từng tha thiết ao ước nhưng chưa bao giờ dám mở miệng xin.
Hiện tại, chiếc điện thoại cô ấy đang dùng có giá chưa tới 2 hào, lại đã dùng gần ba năm. Ngay cả nhắn tin cũng lag.
Mỗi lần nhìn thấy người khác cầm những sản phẩm Apple mới nhất, cô ấy đều không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
"Tất cả đều là cho em sao?"
Thẩm Lê có chút khó tin, run rẩy đưa tay nhận lấy.
Thẩm Từ nhìn phản ứng của em gái, trái tim nhói lên. Cả đời Thẩm Lê chưa từng nhận được bất cứ thứ gì cô bé thật sự mong muốn. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Từ thầm thề, mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này, cô đều sẽ dồn hết sức mình để mang đến cho em gái.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Thẩm Từ nhìn xung quanh phòng ký túc xá. Ký túc xá của Học viện Điện ảnh rất không tồi, một phòng sạch sẽ gọn gàng dành cho bốn người, có cả phòng tắm riêng và ban công nhỏ.
Sau đó, cô nhìn ba người bạn cùng phòng của em gái, nhẹ giọng nói: "Tính cách của Thẩm Lê hơi trầm tĩnh. Hy vọng sau này các em sẽ bao dung lẫn nhau, cùng nhau chăm sóc con bé."
"Tất nhiên rồi, chị cứ yên tâm."
"Chúng em đều rất thích Thẩm Lê."
Mấy bạn cùng phòng đều rất nhiệt tình, thái độ cực kỳ tốt. Thẩm Từ hài lòng mỉm cười, sau đó quay sang hỏi Thẩm Lê: “Hôm nay em không bận gì chứ? Nếu vậy, mình đi dạo một chút nhỉ?"
Thẩm Lê vui vẻ gật đầu.
Hai năm chưa được gặp chị, cô ấy đương nhiên muốn ở bên chị lâu thêm chút nữa.
Khi hai chị em khoác tay nhau rời ký túc xá, ba người bạn cùng phòng cuối cùng cũng không kìm được kích động, liền tụm lại xì xào.
“Trời ơi, chị của Thẩm Lê thật sự quá đẹp!”
“Lúc nãy nghe cô ấy nói chị mình là tiên nữ, mình còn không tin, giờ tự phạt một ly vì sự nghi ngờ của mình đây!”
“Ở trường này mình chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến mức này. Nếu chị ấy bước vào giới giải trí, chắc chắn sẽ dễ dàng hạ gục cả một đống người.”
“Hơn nữa tính cách cũng rất tốt, còn tặng quà cho chúng ta. Hãng Guerlain mình rất thích, nhưng dòng này mình chưa từng thấy qua.”
“Mình cũng vậy, hình như không giống loại Guerlain mình từng mua. Nhìn cao cấp hơn nhiều. Mỹ Na, cậu thử dùng app quét mã xem sao.”
Ba người cùng nhau tò mò ghé sát vào điện thoại của Triệu Mỹ Na.
Sau vài giây, kết quả hiện ra trên màn hình khiến họ sửng sốt.
Guerlain dòng cao cấp Black Orchid, bộ sản phẩm này có giá gần năm tệ!
Đắt thế sao?
Ba người nhìn nhau đầy kinh ngạc, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Dù gia cảnh của họ đều khá tốt, nhưng cũng chưa từng dám dùng dòng mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ đến vậy. Một hũ kem mắt nhỏ bé thôi mà đã gần 6 hào 7!
“Bình thường thấy Thẩm Lê giản dị, không ngờ nhà cô ấy giàu như vậy!”
“Có lẽ liên quan đến tính cách của cô ấy, khá khiêm tốn.”
Mấy người gật đầu đồng tình, ấn tượng với Thẩm Lê càng tốt.
Hai chị em khoác tay nhau đi ra khỏi cổng Học viện Điện ảnh. Vì cả hai đều sở hữu nhan sắc xuất chúng nên trên đường đi đã thu hút vô số ánh nhìn. Một vài nam sinh thậm chí còn lén rút điện thoại ra chụp trộm.
Thẩm Lê vì thế hơi ngượng ngùng, dáng điệu cũng trở nên cứng nhắc. Nhưng từ nhỏ đến lớn, điều khiến cô ấy tự hào nhất chính là có một người chị xinh đẹp nhất thế gian.
Mỗi lần được sánh vai cùng chị trên đường, đó chính là khoảnh khắc cô ấy cảm thấy tự tin nhất.
“Chị, chúng ta đi đâu vậy?” Thẩm Lê hỏi.
Thẩm Từ mỉm cười nhìn cô ấy, đáp thẳng: “Chị muốn đưa em đi mua đồ. Các thiết bị điện tử đã đổi mới rồi, giờ chị sẽ dẫn em đi mua quần áo và giày mới.”
Từ nhỏ, Thẩm Lê đã dễ cảm thấy tự ti. Ở môi trường như Học viện Điện ảnh, nơi cạnh tranh khốc liệt và ai cũng khoe tài khoa sắc thì có một ngoại hình chỉn chu cùng trang phục tốt là điều vô cùng cần thiết.
Nếu để cô ấy mỗi ngày nhìn người khác diện hàng hiệu trong khi bản thân chẳng có gì, lâu dần cô ấy sẽ càng tự ti hơn.
*
Tại trung tâm thương mại Mylah, khu trung tâm mua sắm cao cấp nhất tại Lung Thành, nơi tập trung gần như mọi thương hiệu xa xỉ quốc tế.
Đây là địa điểm mà Thẩm Lê chỉ từng thấy qua trên phim truyền hình.
Chỉ mới đứng trước tòa nhà với vẻ ngoài xa hoa, cô ấy đã cảm thấy choáng ngợp. Đến khi định thần lại, cô ấy nhận ra mình đã bị chị đưa thẳng vào quầy Cartier.
“Chị à chỗ này đắt lắm, thôi đừng mua nữa.”
Thẩm Lê khẽ lắc đầu, trong lòng đầy e dè. Cartier là thương hiệu trang sức cao cấp, mỗi món đồ ở đây đều có giá trên trời. Chỉ riêng một chiếc vòng cổ thôi cũng đã tốn vài tệ.
Cô nhân viên bán hàng đứng gần đó vô tình nghe được lời của Thẩm Lê, liền âm thầm đảo mắt.
Lại là kiểu khách vào ngắm nghía mà không mua nổi đây.
Trong các cửa hàng xa xỉ, nhân viên thường phải luân phiên tiếp đón khách hàng. Nếu không bán được gì, mọi công sức coi như đổ sông đổ biển. Lúc này, cô nhân viên không khỏi tỏ vẻ chán nản, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười chuyên nghiệp để chào đón: “Chào mừng quý khách đến Cartier. Tôi là Katia, rất hân hạnh được phục vụ.”
Giọng nói yếu ớt, nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.
Thẩm Từ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn thẳng vào nhân viên, bình tĩnh nói: “Nhưng trông cô có vẻ không vui lắm.”
Cô nhân viên cố nén cảm giác bực bội, không đáp lại lời của Thẩm Từ, chỉ máy móc hỏi tiếp: "Quý khách đã nhắm được mẫu nào chưa? Tôi có thể lấy ra để quý khách thử.”