Toàn Cầu Mất Giá, Tôi Xuyên Về Mang Cả Nhà Cùng Thăng!

Chương 3: Ngân hàng Thời không

Dưới lầu ký túc xá nữ bỗng trở nên xôn xao.

Thấy Thẩm Từ bước ra, đám đông sinh viên tự động dạt sang hai bên, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Trong trường Đại học, Lê Tiêu nổi tiếng nhờ gia thế hiển hách, nhưng Thẩm Từ cũng chẳng kém cạnh. Với nhan sắc và trí thông minh nổi bật, ngay từ khi nhập học, ảnh của cô đã xuất hiện trên diễn đàn trường, gây chấn động lớn và được nam sinh gọi là "nữ thần thanh thuần mới nổi".

Hầu như toàn bộ nam sinh trong trường đều tìm cách tiếp cận cô, trong đó có Lê Tiêu.

Hôm ấy, Lê Tiêu lại cầm bó hoa hồng, đứng chờ dưới ký túc xá nữ, hệt như lần trước. Đám đông vây xem vẫn là những gương mặt quen thuộc.

Khi Thẩm Từ xuất hiện, Lê Tiêu vội vàng tiến lên, mặt đầy vẻ hân hoan.

“Thẩm Từ, thật xin lỗi. Hôm nay mẹ anh hơi quá đáng, anh thay bà ấy xin lỗi em. Đừng giận nữa, được không?”

Thẩm Từ không nói lời nào, chỉ giơ túi rác màu đen trong tay lên, rồi ném thẳng vào mặt Lê Tiêu.

Túi rác nặng nề rơi xuống, đè bẹp bó hoa hồng, khiến Lê Tiêu không kịp trở tay làm rơi cả bó hoa và túi rác xuống đất.

Cả đám đông đều sững sờ. Những ánh mắt ban đầu đa dạng giờ chỉ còn lại sự kinh sợ.

Trong khϊếp sợ còn có vài phần nghi hoặc.

“Thẩm Từ làm gì vậy?”

“Hai người cãi nhau à? Biểu cảm của Thẩm Từ hơi lạ!”

“Chia tay rồi sao? Hai người mới quen chưa được nửa năm mà?”

Lời bàn tán rộ lên, ai cũng tò mò giữa hai bọn họ có chuyện gì đã xảy ra.

Hành động của Thẩm Từ rõ ràng chẳng chừa chút thể diện nào cho Lê Tiêu. Dưới ánh nhìn của bao người, Lê Tiêu khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, thấy Thẩm Từ bước đi mà không muốn nói gì, anh ta cũng bất chấp nhặt lại bó hoa dưới mặt đất, vội cất bước đuổi theo giữ chặt tay Thẩm Từ, giọng cầu xin: “Em giận anh vì chuyện lần trước đúng không?”

“Lần đó do anh thật sự quá căng thẳng. Cho anh một cơ hội nữa được không? Lần sau anh nhất định làm tốt hơn!”

Thẩm Từ hất tay anh ta ra, nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt.

Dù không nói một lời, biểu cảm của cô đã đủ để truyền tải tất cả.

Lê Tiêu cảm thấy bối rối, vừa giận vừa bất an.

Ý của cô ấy là sao?

Nhưng mà Thẩm Từ chính là cố ý, cô muốn Lê Tiêu mệt mỏi, muốn Lê Tiêu đoán không ra, muốn anh ta tự dằn vặt.

Tựa như năm đó anh ta đối xử với cô vậy, trộm bài luận văn của mình gắn tên anh ta để đăng phát biểu, không có một câu giải thích, ba năm yêu đương cuối cùng chỉ đổi lại một dấu chấm than màu đỏ lạnh băng, khiến cho cô cả đời này cũng không giám yêu đương.

Từ đó, cô không còn tin vào tình yêu.

Thẩm Từ không quay đầu, bước thẳng vào ký túc xá. Đám đông vây quanh không hiểu chuyện gì, nhưng cảm nhận rõ ràng rằng họ đã chấm dứt.

Đôi tay Lê Tiêu nắm chặt, xoay người ngồi xổm xuống nhặt từng cánh hoa hồng và túi rác lên, anh ta cúi đầu, ánh mắt trở nên u tối.

“Thẩm Từ, cô đúng là không biết tốt xấu, Lê Tiêu ưu tú như vậy bằng lòng ở bên cô, nhưng cô lại không biết quý trọng.”

Mới vừa về ký túc xá, Vu Hân Hân đã khoanh tay đứng dựa vào cửa ban công, châm chọc mỉa mai Thẩm Từ.

Trong giọng nói không giấu được niềm vui, cô ta ghen ghét Thẩm Từ không phải là ngày một ngày hai. Từ nhỏ, cô ta nhận thấy rằng dung mạo của mình cũng không tệ lắm, nhưng khi ở đại học, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Thẩm Từ thì cô ta bắt đầu không có lý do gì mà chán ghét Thẩm Từ.

Ỷ vào gia cảnh của mình cũng không tồi, ngày thường còn cho hai người bạn cùng phòng khác một chút ơn huệ nhỏ, sau đấy đã mượn sức hai người kia cùng nhau cô lập Thẩm Từ.

“Chuyện của tôi với anh ta thì liên quan gì đến cô?” Thẩm Từ lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy có phải là xe chở phân đi qua cô thì cô cũng phải lấy cái thìa nếm thử không?"

Nói xong, Thẩm Từ lạnh lùng cười, vừa vui sướиɠ đi đến gần vừa nói: “Không phải là cô cho rằng tôi với anh ta chia tay thì cô có cửa chứ?”

“Tôi nói cho cô biết là không có khả năng đâu, người có điều kiện như Lê Tiêu dù tôi không cần anh ta thì gái thích anh ta cũng nhiều lắm, hấp diêm tập thể cũng không tới lượt cô đâu!”

Dăm ba câu, đã trực tiếp đánh nát trái tim thủy tinh của Vu Hân Hân.

Mặt Vu Hân Hân đỏ bừng, tức giận hét lên: “Thẩm Từ, con điếm như mày! Tao hôm nay phải xé...!”

“Chát!”

Một cái tát vang lên. Vu Hân Hân kinh ngạc ôm mặt, không tin vào mắt mình: “Mày... dám đánh tao?”

Thẩm Từ nhìn cô ta một cách lạnh nhạt: “Muốn đánh cô không phải một ngày hai ngày, chắc cô cũng biết cái miệng của cô thiếu đánh lắm nhỉ?”

Vương Hậu cùng Lâm Sảng cũng trợn to mắt đứng chết chân tại chỗ, bị khí thế trên người Thẩm Từ làm kinh sợ mà quên mất phản ứng.

Một giây sau, Thẩm Từ bất ngờ nghiêng về phía trước, khuôn mặt vừa thanh tú vừa lạnh lùng bỗng phóng to, khiến Vu Hân Hân lảo đảo bước về phía sau, suýt sợ hãi bật thành tiếng.

“Sau này ở trước mặt tôi, nhớ kẹp miệng lại mà làm người.”

Vu Hân Hân run bần bật, bởi vì cô ta cảm giác Thẩm Từ giống như đã trở thành một người khác.

Thẩm Từ không nói thêm gì mà là tùy ý lôi hành lý ở trong góc mở ra, đặt tất cả đồ vật của mình vào.

Cuối cùng chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng, không quay đầu rời khỏi ký túc xá.

*

Tại khách sạn 5 sao sang trọng gần đại học, Thẩm Từ đặt chứng minh thư trước lên quầy tiếp tân: “Một phòng hạng sang, cảm ơn.”

Nhân viên lễ tân ca tối là một chàng trai trẻ, cậu ta thấy Thẩm Từ xinh đẹp, thiện ý nhắc nhở: “Mỹ nữ, giờ đặt phòng qua mạng sẽ rẻ hơn một chút đấy.”

Thẩm Từ nghe nhìn lên bảng giá trên tường, phòng Suite có giá là 0,1888 tệ.

Không đến hai hào.

“Không cần, cứ làm trực tiếp giúp tôi.” Thẩm Từ lười phiền phức, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi sớm.

Nhân viên lễ tân ngượng ngùng cười, nhưng vẫn tri kỷ đặt phòng cho cô.

Dù ở đâu, nhan sắc vẫn luôn là một loại ưu thế, đôi khi mang lại những lợi ích bất ngờ.

Vừa bước vào phòng, Thẩm Từ đã khóa trái cửa, rồi đặt một cốc nước lên tay nắm cửa. Đây là thói quen cô đã có từ kiếp trước.

Không biết từ bao giờ, cô đã trở nên cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nhất là khi ở trong môi trường xa lạ.

Cửa sổ sát đất sáng sủa, sạch sẽ, cho phép cô ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lung linh về đêm. Thẩm Từ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Ngân hàng Thời Không, đôi mắt chăm chú nhìn vào số dư.

Một lúc lâu sau, cô khẽ nhếch môi, nở nụ cười mãn nguyện.

Bất kể điều gì đã dẫn đến tình cảnh hiện tại, cô đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Những sai lầm của kiếp trước, những lựa chọn tệ hại, những hối hận và tiếc nuối chưa từng thốt nên lời, giờ đây cô đã có cơ hội làm lại từ đầu.