Trần Sự

Chương 40: Sư đồ Chi tình (10)

Dịch: Phong Bụi

“Sư phụ, con nhớ Người.”

Bề ngoài càng bình tĩnh, dưới đáy càng mãnh liệt.

Dung Vận sau khi xuống núi như mãnh hổ xuổng chuồng, mặc dù đối với y vẫn tôn kính như cũ, nhưng tác phong lão luyện tàn nhẫn giống Thôi Yên kiếp trước như đúc. Y rất sợ mình một khi không để ý, lại bước vào vết xe đổ của kiếp trước. Y dè dặt hỏi: “Ngươi không hỏi ta sao lại biết sao?”

Dung Vận vốn muốn nói, sư phụ và Mai Số Cung chủ mật đàm lâu như vậy, hơn phân nửa là người kia nói. Nhưng lời đến khóe miệng, tâm tư chuyển một cái, khéo léo nói: “Lời sư phụ nói con đều tin.”

Lời này nghe rất dễ chịu, Trần Trí nói đơn giản ngọn nguồn một lần, nhưng giấu thân phận tiên nhân của mình, chỉ nói sau khi cùng Mai Nhược Tuyết luận đạo, mới gặp mà như đã quen từ lâu.

Dung Vận trong bụng hơi ghen: “Mai Cung chủ thật có phúc, có thể được sư phụ xem trọng.” So sánh với sự lạnh lùng của Trần Trí mình lúc lên núi, càng cảm thấy ra ủy khuất, hai  gò má theo ngày tháng dần hình thành đường nét rõ ràng đột nhiên liền phồng thành hai quả bóng.

Trần Trí đưa ngón tay ra “bụp” một cái đâm vỡ một quả: “Ngươi bây giờ có tính toán gì?”

Dung Vận xấu hổ vì sự thất lễ mới vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, lại nói ra lời vô cùng lãnh khốc: “Dĩ nhiên phải trả thù rửa hận rồi, bắt ông ta đền mạng.” Sợ sư phụ trách hắn lòng dạ ác độc, lại bổ sung, “Oan có đầu nợ có chủ, con sẽ không vạ lây người vô tội.”

Lời như vậy tuyệt đối sẽ không nghe thấy từ miệng Thôi Yên, Trần Trí cảm động vạn phần, hẳn là đời này sự giáo dục của mình vẫn là rất thành công. Y hỏi: “Ngươi chuẩn bị báo thù thế nào?”

Dung Vận nói: “Con vốn lên kế hoạch dùng mấy năm khích bác các đại thế gia loạn đấu, nay thì có thể rảnh tay chuyên tâm dồn chí đối phó Hồ Việt rồi.”

Trần Trí vẫn không yên tâm: “Ngươi định đối phó ông ta thế nào?”

Dung Vận nói: “Ông ta ban đầu đối phó cha con thế nào, con liền đối phó ông ta như thế. Dựa vào gia tài Dung gia, lấy một cái mạng mà thôi, có gì khó khăn.”

Nghe hắn muốn dùng loại phương pháp đơn giản mà thô bạo này, Trần Trí ngược lại yên tâm. Cái loại phương pháp hại người quanh co vòng vo, thường thường sẽ có hiệu quả bất ngờ ngoài ý muốn—— xấu tốt khó nói.

Trần Trí lại nghĩ đến kế hoạch hắn vốn muốn khiến cho thế gia nội loạn, không khỏi tò mò rốt cuộc là kế hoạch như thế nào.

Nói đến chỗ này, Dung Vận có chút hưng phấn: “Nhờ sư phụ, con mới có thể nghĩ ra cái chủ ý này đấy.”

Cái danh đồng mưu oan uổng này không gánh có được không?

Trần Trí oan uổng cười có chút khổ sở: “Sao lại nói thế?”

“Sư phụ không cần lo lắng, đệ tử sẽ không hại Người, sẽ bảo vệ Người thật tốt, cũng tuyệt sẽ không để cho bọn họ biết tin tức Trần Hiên Tương thích nam sắc là sư phụ nói cho con.” Dung Vận như thể trấn an nắm lấy tay y.

Vai trò sư đồ như thể đổi chỗ rồi.

Trần Trí không dấu vết rút tay ra, vuốt ve đầu hắn: “Ừm, ngươi định tận dụng tin tức này như thế nào?”

Dung Vận cười nói: “Đại tiểu thư Ngô gia có thể thuận lợi vào ở Tây Nam Vương phủ là nhờ phúc những thế gia khác không có tiểu thư dòng chính tuổi tác phù hợp cạnh tranh, nhưng đổi thành nam sắc lại khác. Dù sao không thể nào làm Vương phi, con trai thứ dòng thứ đều có thể đưa đi. Tin tưởng không ai lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mấy ngày trước con đã lan tin này ra, tin tưởng không lâu nữa sẽ có kết quả.”

Không ngờ nhanh như vậy đã có hành động.

Trần Trí nghe mà trợn mắt hốc mồm: “Ngươi không sợ tin tức của ta không chính xác sao?”

Dung Vận ôn nhu nói: “Vậy cũng không quan trọng. Con mượn miệng những thương nhân hành tẩu Tây Nam, sẽ không ai hoài nghi chúng ta. Cho dù là giả, cũng đủ khiến bọn họ bị dày vò một trận rồi.”

Chiêu khích bác ly gián này sử dụng không chút dấu vết.

Trần Trí tò mò hỏi: “Những thứ này rốt cuộc ngươi học được từ nơi nào?”

Dung Vận căng thẳng: “Sư phụ không thích sao?”

“Cũng không phải.” Dù sao cũng là hoàng đế tương lai, không có một chút lòng dạ, ngược lại làm cho người ta không yên tâm. Chẳng qua là làm sư phụ, tâm kế lại kém hơn đồ đệ của mình, thật sự là… Nghĩ đến hắn là Thôi Yên, lại cảm thấy chuyện như vậy là đương nhiên.”Ta chẳng qua là thấy kỳ lạ.”

Dung Vận nói: “Con học được từ sách của sư phụ.” Đây chỉ là một phần, ngoài ra trước bảy tuổi, cha hắn đã để cho hắn tham dự một phần vào việc xử lý công việc buôn bán, khi đó không hiểu, nhưng thường nghe thường thấy nên nhớ cũng không ít, đến ngày sau đọc sách, liền dần dần thấu hiểu quán thông. Giấu không nói, chỉ là để tăng cường sự dính líu giữa mình và sư phụ, khiến cho y dù vui dù giận cũng không thể phủi sạch quan hệ.

Quả nhiên, Trần Trí nghe xong không hoài nghi chút nào.

Nhất định là sách Giai Vô chọn có vấn đề.

Đại hội mặc dù kết thúc, nhưng dư âm vẫn còn. Dung Vận phái người ra nghe ngóng chiều hướng mấy nhà sau khi rời đi.

Mai Số cung lúc tới thanh thế thật lớn, đi lúc nhưng lặng yên không một tiếng động, căn bản không biết lúc nào động thân, Phòng, Cổ hai nhà ngay đêm đó liền rời Hàng Châu trở về Kim Lăng, ngược lại có Lâm gia lưu lại, ở tại biệt viện trong Hàng Châu.

Trong mấy nhà ở Hàng Châu, Ngô gia gió êm sóng lặng, thật giống như xem một vở kịch; La gia đóng cửa lại họp, gọi mấy chưởng quỹ phía dưới cùng nhau qua, tựa hồ có động tĩnh lớn; Hồ gia quỷ dị nhất. Cha con Hồ thị sau khi về nhà, liền đóng cửa không ra, cho đến đêm khuya cũng không ra.

Trần Trí suy đoán lão đại “Mai Hoa Sát” đã báo cho bọn họ biết, bản thân biết chân tướng rồi, đang mưu tính cách đối phó. Y vừa nói ý tưởng này với Dung Vận, Dung Vận cười thâm trầm: “Chỉ sợ bọn họ không dám tới.” Hứa với sư phụ không truy cứu người vô tội là bị bất đắc dĩ, dựa vào tâm tính của hắn, nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn mới là thượng sách. Nếu Hồ gia chủ động xuất thủ, hắn chính là bị buộc nghênh chiến, đến lúc đó có gì sai lệch lỡ tay, cũng là việc thường tình.

Trần Trí sao có thể không nhìn ra suy tính của hắn, nhưng cân nhắc đến việc Hồ gia “hẳn sẽ” nương dựa vào Dung gia, có lẽ đây là thời cơ, do vậy cũng không dám đưa ra lời bàn.

Dung Vận thấy đêm khuya, muốn tự mình phục vụ Trần Trí tắm rửa ngủ nghỉ, bị từ chối thẳng thừng.

Hắn hết sức thương tâm: “Sư phụ sợ đệ tử vụng về, phục vụ Người không tốt sao?”

Mặc dù Dung Vận không phải Thôi Yên, nhưng Dung Vận có thể biến thành Thôi Yên. Để tránh mình lại lần nữa rơi vào ma trảo của một cuồng ma hôn môi, Trần Trí nhẫn tâm coi như không thấy thương cảm trong mắt hắn, cứng rắn nói: “Đúng, vi sư đúng là nghĩ như vậy.”

Dung Vận: “…”

Trần Trí thừa dịp hắn đờ đẫn, nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

“Sư phụ!” Dung Vận chưa từ bỏ ý định đập cửa.

Trần Trí cách cánh cửa nói: “Ngươi khóc đi, ngươi khóc rồi, ta sẽ mở cửa.”

Dung Vận không mắc lừa: “Con khóc rồi, sư phụ sẽ mượn cớ bắt con đóng cửa suy nghĩ tội lỗi.”

“Trẻ con dễ dạy.” Trần Trí tâm tình tốt ngâm nga, cởϊ qυầи áo tắm.

“…” Dung Vận thủ ở bên ngoài không chịu đi, vừa nghe tiếng nước chảy bên trong, vừa không có chuyện tìm chuyện để nói, kể về những chuyện lý thú khi mình còn bé.

Trần Trí tắm xong, không thể nhịn được nữa nói: “Phượng Tam Cát mang ngươi đi nghe kể chuyện cổ tích rồi sao?” Sao lại luyện ra cái tật này.

Dung Vận rạp lên cửa nói: “Sư phụ, con nhớ Người.” Sự thất thố của Trần Trí đối với thiếu nữ che mặt đó, rồi đơn độc nói chuyện lâu cùng Mai Nhược Tuyết, đều khiến cho hắn cảm nhận thấy nguy cơ trước đó chưa từng có, thật giống như sư phụ có một thế giới khác mà hắn không cách nào tiến vào, không còn thuộc về một mình hắn nữa. Cho nên giống như chim non không muốn xa rời chim mẹ vậy, làm sao cũng không chịu đi.

Trần Trí bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở cửa để hắn đi vào.

Dung Vận rất tự giác: “Con tắm ở nơi này, tắm xong ngủ phòng ngoài, sư phụ cứ đi ngủ đi.”

Trần Trí biết tính cách hắn, đại khái là không đạt mục đích thề không nghỉ, cũng lười tranh luận, tự ý vào trong phòng đi ngủ. Sau một lát, Dung Vận mang cả mùi hương thoang thoảng sau khi tắm rón ra rón rén đi tới, thấp giọng gọi: “Sư phụ, Người đã ngủ chưa?”

Trần Trí nhắm mắt giả bộ ngủ: “…” Tại sao hỏi đối phương có ngủ hay không đều là cái câu cũ rích như vậy, mà không thể nói những câu mới mẻ như “Dậy cùng nhau gặm móng heo” “Ra ngoài xem Ngô Cương chặt cây trên cung trăng” chứ?

Dung Vận hồi lâu không nhận được lời đáp lại, dè dặt tiến tới, ghém ghém cái chăn đã ghém rất chặt lại lần nữa.

Trần Trí: “?”

Dung Vận nhớ tới Trần Trí cũng từng nửa đêm giúp mình ghém chăn, là đãi ngộ Mai Nhược Tuyết, thiếu nữ che mặt cũng không được hưởng thụ, lòng an tâm một chút, thấp giọng nói: “Sư phụ, mơ một giấc mộng đẹp nhé.”



Ngủ đến nửa đêm mở mắt ra, một cái bóng đen đứng trước giường.

Còn mộng đẹp, không bị dọa đến hồn phi phách tán đã được coi là đạo hạnh cao thâm.

Trần Trí âm thầm phỉ nhổ, nghe Dung Vận đã ra đến phòng ngoài, mới yên tâm ngủ.

Khúc nhạc xen vào tối hôm qua, ai cũng không nhắc đến. Dung Vận sáng sớm liền chuẩn bị điểm tâm nổi tiếng của Hàng Châu để cùng Trần Trí thưởng thức. Trần Trí đột nhiên hỏi: “Ta nhớ Hàng Châu có một điểm tâm tên là Tô Du Bính?”

Dung Vận nói: “Nghe qua, nhưng con từ nhỏ đến lớn đều chưa từng được ăn.”

Trần Trí kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

“Mẹ con nói, thấy ở trên đường, chỉ là không thể ăn.”

Trần Trí nghe hắn nói như vậy, càng tò mò, còn muốn truy hỏi, liền nghe bên ngoài có người làm nói: ” Đại thiếu gia Hồ gia tới cửa gửi thiệp.”

Dung Vận khẽ nhíu mày.

Trần Trí nói: “Một đêm cũng không biết đã nghĩ ra chủ ý gì.”

Dung Vận cười lạnh nhận lấy thiệp: “Cho dù là chủ ý gì, cũng đừng hòng được như ý.” Mở thiệp ra, lại là thư mời. Mời hắn hôm nay giữa trưa đến Hồ gia một chuyến.

Trần Trí ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ hắn cho là chúng ta sẽ đi?”

Dung Vận hỏi người làm: ” Đại thiếu gia Hồ gia còn để lại lời gì?”

Người làm nói: “Hắn ở cửa chờ.”

Dung Vận liền cho người đi vào.

Không bao lâu, Hồ Niệm Tâm liền cả người đồ tang đi vào, hướng về phía Dung Vận vái sâu tới đất: “Hồ Niệm Tâm thỉnh tội cho gia phụ mà đến!”

Dung Vận mỉm cười nói: “Hồ công tử mặc đồ này, chẳng lẽ là đến báo tang?” Trong nụ cười rõ ràng ngậm đao, đâm con ngươi đau nhói.

Hồ Niệm Tâm không ngờ lại không phủ nhận.

Dung Vận thu lại nụ cười: “Gia chủ Hồ gia có tội gì chứ?” Hồ Niệm Tâm nói: “Chân tướng Dung bá phụ bị hành thích, cha đã nói cho ta biết. Những năm này, ông ấy một mực hổ thẹn vì sự lỗ mãng khi xưa. Hôm nay, thấy Dung công tử khỏe mạnh trưởng thành, đã… đã… Đủ để ngậm cười nơi chín suối, đi thỉnh tội với Dung bá phụ Dung bá mẫu rồi.”

Trần Trí ngẩn ra, ý hắn nói, Hồ Việt muốn tự sát chuộc tội?

Dung Vận lạnh lùng nói: “Ông ta nếu thật lòng hối cải, sao đến hôm nay mới đến thỉnh tội? Hành động chồn đến nhà gà chúc tết, giả bộ thành thật này tốt hơn hết là thôi đi!”

Hồ Niệm Tâm cũng biết không nói được, không thể làm gì khác hơn là nói: “Cha ta quyết ý chuộc tội, chẳng qua là trước khi lâm chung còn muốn gặp Dung công tử một lần, trước mặt thỉnh tội. Nghĩ đến Dung bá phụ Dung bá mẫu nếu ở trên trời có linh, cũng nguyện ý thấy cừu nhân cúi đầu nhận sai trước mặt con trai mình.”

Những lời này nói hết sức lợi hại.

Dung Vận quả nhiên có chút dao động.

Hồ Niệm Tâm lại nói: “Dung công tử nếu không yên tâm, ta nguyện làm con tin.”

Dung Vận cười lạnh nói: “Có gì không yên lòng.” Hắn cho gọi người làm tới, rỉ tai mấy câu, không bao lâu, môn phái võ lâm cùng tiêu cục trong thành Hàng Châu liền đồng loạt chờ ở cửa. Hắn dẫn theo bọn họ, đông đảo đến tìm Hồ gia.

Trận hình này quả thực giống như ỷ thế hϊếp người.

Hồ Niệm Tâm uyển chuyển nói: “Dung công tử không sợ người ngoài cho là ngươi đến cửa bức tử cha ta sao?”

Dung Vận mỉm cười nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Nếu không phải sư phụ cùng Mai Số Cung chủ mới gặp mà như đã quen từ lâu, chẳng những phá hỏng kế hoạch những thế gia khác, còn thể hiện ra nội tình cao thâm khó lường, Hồ Việt làm sao sẽ tùy tiện nhận thua, muốn bỏ xe giữ tướng?

Hồ Niệm Tâm không lời chống đỡ.

Trước cửa thư phòng, Hồ Việt đứng chắp tay sau lưng. Một đêm không thấy, tóc đã bạc trắng, mặt mũi tiều tụy, già thêm mấy chục tuổi. Ông ta thấy Dung Vận, hai đầu gối liền khuỵu xuống, quỳ thẳng xuống, dập đầu ba cái lại ba cái thật vang.

Dung Vận thản nhiên nhận.

Hồ Việt nói: “Ba cái trước, là vì lệnh tôn, ba cái sau, vì lệnh đường.”

Dung Vận không nói một lời nhìn ông ta.

Hồ Việt từ từ đứng lên, sau lưng hơi gù: “Nhớ lần đầu tiên thấy mẹ ngươi, là ở trong thọ yến của ông nội ngươi. Bóng dáng thướt tha vừa bắt gặp, liền tẩu hỏa nhập ma. Sau đó ta mới biết, nàng là vị hôn thê của cha ngươi. Thế nhưng ta vẫn không chịu từ bỏ, không chỉ có đặt tên con trai là Niệm Tâm, còn nghĩ đủ phương cách gặp lại mẹ ngươi một lần. Nhưng mỗi lần gặp mặt, liền lửa ghen đốt lòng một lần, lâu ngày, lại sinh ra vọng tưởng, lén gửi thư tình, cho là thần không biết quỷ không hay, ai ngờ đã sớm rơi vào trong mắt phụ thân ngươi. Cha ngươi nể mặt ta, không có vạch trần, chỉ cho người ám chỉ với ta, nhưng ta cũng không biết quý trọng, còn sinh ra oán hận, thậm chí còn nảy ra suy nghĩ mất trí.” Ông ta thở dài một tiếng, khóe mắt hơi ướt, “Những năm này, ta một mực sống trong áy náy và sợ hãi. Vừa muốn thấy ngươi bình yên vô sự, lại sợ ngươi bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt ta… Hôm nay, hết thảy những điều này đều qua rồi.”

Ông ta ung dung cầm một bình sứ nhỏ màu trắng, mở nắp, Hồ Niệm tâm bi thương kêu lên: “Cha!”

Hồ Việt khẽ mỉm cười với hắn: “Cha rất xin lỗi con, cũng rất xin lỗi mẹ con. Chỉ nguyện nàng kiếp sau an ổn, đừng gặp lại người bạc tình như ta.” Quay lại nói với Dung Vận, “Hồ Niệm Tâm tuy là con trai ta, ta nhưng bởi vì nhớ nhung mẹ ngươi, cũng không toàn tâm đối đãi nó. Hôm nay, ta giao phó Hồ gia vào tay nó, mà nó cũng quyết định đưa cả nhà nương nhờ, chuộc tội cho ta. Nó rất biết lý lẽ, cũng nói ta có tội phải trả, tuyệt sẽ không vì vậy mà sinh lòng bất mãn … Ân oán đời trước, ta hy vọng chấm dứt ở ta.” Dứt lời, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch độc dược trong bình sứ.

Độc dược kia dược tính mãnh liệt, không lâu sau, ông ta liền co quắp ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép mà chết.

Hồ Niệm Tâm nằm sấp xuống đất khóc lóc không ngừng.

Dung Vận đột nhiên rút ra trường kiếm của hộ vệ bên người, trước khi Hồ Niệm Tâm kịp phản ứng, một kiếm đâm xuyên cổ Hồ Việt, lại một kiếm đâm xuyên tim ông ta.

Hồ Niệm Tâm hét lớn một tiếng muốn xông lại, bị Dung Vận dùng ánh mắt chế trụ, dửng dưng hỏi: “Ngươi muốn nương nhờ ta?”

Trần Trí: “…” Mới vừa ở trước mặt người ta đâm thi thể cha hắn, đảo mắt liền hỏi người ta có muốn nương nhờ mình hay không, nối tiếp không kẽ hở một cách không biết xấu hổ như vậy cũng chỉ có Dung Vận làm được.

Hồ Niệm Tâm l*иg ngực phập phồng hồi lâu, mới nhắm mắt rơi lệ nói: ” Đúng.”

Dung Vận nói: “Vậy thì cởi bộ y phục như đồ tang kia của ngươi ra.”

Hồ Niệm Tâm mở to hai mắt.

Dung Vận nói: “Chủ nhân nhà ngươi đại thù đã báo, chẳng lẽ không phải chuyện vui khắp chốn mừng sao?”

Trần Trí nhìn khuôn mặt phồng lên đỏ bừng của Hồ Niệm Tâm, sợ hắn không nhịn được xông lên đánh người, không khỏi lặng lẽ dời đến bên người Dung Vận, để ngừa vạn nhất.

Dung Vận chợt ngẩng đầu nhìn y: “Sư phụ, con làm như vậy có đúng không?”

Trần Trí thầm nói: Người đều chết cả rồi, còn hỏi có đúng hay không, chẳng lẽ không đúng liền có thể cải tử hồi sinh người chết sao? Nói đến cải tử hồi sinh, y đột nhiên nhớ tới Thôi Yên sau khi chết, y liền mang thi thể đi, lại bởi vì Diêm Vương gia nói thi thể phải bảo dưỡng thật tốt, còn đòi một viên đan giữ tươi. Không biết sau khi Dung Vận lớn lên, có giống hệt dáng dấp của Thôi Yên hay không, ngược lại có thể cầm ra so sánh.

Dung Vận cũng không biết suy nghĩ của Trần Trí đã trôi dạt đến một trăm lẻ tám ngàn dặm, thấy y không đáp, cho là bất mãn với những gì mình làm, ủy khuất giải thích: “Con đâm thêm đao là sợ ông ta ăn thuốc chết giả.”

Trần Trí lấy lại tinh thần, xoa xoa đầu hắn: “Ngươi làm rất tốt.”

Dễ dàng thu phục Hồ gia, đương nhiên là tốt không thể tốt hơn nữa. Chẳng qua là, hơi quá dễ dàng. Đơn giản là buồn ngủ có người đưa gối, thuận lợi đến không tưởng tượng nổi.

Dung Vận cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Hắn vừa điều người tới bàn giao tất cả của cải của Hồ gia cùng Hồ Niệm Tâm, vừa phái người hỏi dò lúc trước Hồ gia xảy ra chuyện gì, vì sao Hồ Việt đột nhiên ngay cả chống cự cũng không, liền giao ra tất cả.

Chẳng qua là bất luận hắn điều tra thế nào, cũng không thu hoạch được gì, càng về sau, ngay cả Trần Trí cũng bất an, liên tiếp mấy ngày đều dùng ẩn thân phù đi theo sau lưng Hồ Niệm Tâm, xem hắn tiếp xúc cùng ai, làm những chuyện gì, thậm chí ngay cả tối ngủ cũng cẩn thận lắng nghe nói mớ, nhưng là, Hồ Niệm Tâm ngoại trừ lúc xử lý tang sự Hồ Việt có chút ý kiến, những lúc khác đều giống như một con rối gỗ, bảo hắn làm gì thì hắn làm đó, không chút dị nghị.

Y bên này không thu hoạch được gì, Dung Vận bên kia đã không chịu nổi.

Trần Trí đội sao đội trăng trở lại, mới vừa vào cửa liền bị Dung Vận ôm lấy eo. Dung Vận vùi đầu trên bả vai y, buồn buồn nói: “Sư phụ gần đây đều không để ý đến con.”

Trần Trí nói: “Ta điều tra Hồ Niệm Tâm là vì ai không biết?” Cái tên ranh không có lương tâm này.

Dung Vận cọ y một cái: “Con biết sư phụ vì con, nhưng con vẫn buồn.”

Trần Trí nói: “Dưỡng hổ vi hoạn. Không điều tra rõ mục đích của Hồ gia, ta vẫn cứ thấp thỏm bất an.”

Dung Vận nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Vì người như vậy mà khiến sư phụ mệt mới khiến đệ tử bất an.”

Trần Trí không nói lại hắn, qua quýt đồng ý ngày mai không theo dõi nữa.

Dung Vận vẫn bất mãn: “Ngày mai không theo, còn ngày kia thì sao?”

Trần Trí bị hắn quấn lấy nhức đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một kế thoát thân: “Ngày kia ta muốn gặp một vị bằng hữu.”

Đối với Dung Vận, bằng hữu của sư phụ trực tiếp bị đánh dấu bằng với người cướp sư phụ. Hắn ngẩng đầu: “Vậy sư phụ mang con đi không?”

Tai Trần Trí bị hắn thổi một luồng hơi nóng, cả người không được tự nhiên đẩy người ra: “Ta đi một mình là được rồi.”

Dung Vận cố gắng muốn lẻn vào vòng bạn bè của sư phụ lại không có cửa mà vào, nội tâm lặng lẽ nóng nảy một hồi: “Vậy sư phụ phải nói cho con biết, bằng hữu muốn gặp là ai.”

Trần Trí nói: “Ta đã từng nói với ngươi, quên rồi sao?”

Bằng hữu sư phụ từng nhắc qua mà trong vòng một ngày có thể gặp được…

Đầu Dung Vận thật nhanh sàng lọc một lượt, sau đó còn chừa lại một cái tên: “Lâm Chi Nguyên?”

Trần Trí gật đầu: “Chính là hắn.”

Dung Vận trong lòng đem búp bê “Lâm Chi Nguyên” ra đánh một trăm lần, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn như cũ, nói: “Được rồi, sư phụ chuẩn bị gặp mặt hắn ở nơi nào? Nếu là tửu lầu, con sẽ đặt chỗ trước. Nếu là biệt viện, con sẽ cho người đưa bái thϊếp.”

Căn cứ tiểu thuyết dân gian, đàm luận ở bên ngoài tỷ lệ bị người nghe được cao hơn ở nhà nhiều, cho nên Trần Trí lựa chọn biệt viện.



Dung Vận định nghe lén lại đem búp bê “Lâm Chi Nguyên” lật lại đánh một trăm lần nữa.

Nghỉ ngơi một ngày, một mình phơi phơi nắng, ngẩn người, Dung Vận ở bên cạnh xử lý việc làm ăn của Dung gia cùng Hồ gia, Trần Trí cảm thấy mình tựa như trở lại cuộc sống nhàn nhã trên núi Tứ Minh. Chẳng qua là đến ngày hôm sau, cuộc sống đã bị đánh trở về nguyên hình.

Dung Vận giúp hắn chuẩn bị xong xe ngựa đi biệt viện Lâm gia, trước khi đi, cứ hỏi mãi là có cần phải mang hộ vệ theo hay không, nếu như mang hộ vệ theo không bằng mang mình đáng tin gấp ngàn lần vạn lần so với hộ vệ.

Đáng tiếc Trần Trí tất cả bất vi sở động, trước ánh mắt u oán của Dung Vận, thong dong lên đường.

Biết y sắp tới, Đàm Thúc sáng sớm đã chờ ở cửa.

Chiến hữu gặp mặt, cực kỳ kích động.

Hai người khoác tay nhau đi vào cửa, ngược lại tựa như một đôi bạn xa cách gặp lại đích thực. Đến phòng khách, Đàm Thúc vui vẻ nói: “Hồ gia đã thuần phục, bây giờ chỉ còn lại Lâm gia.”

Trần Trí nói: “Nhưng là Hồ gia thuần phục quá mức kỳ lạ, ta cứ luôn cảm thấy bất an.”

Đàm Thúc cười nói: “Xin yên tâm, Hồ gia hẳn là thật lòng thuần phục.”

Trần Trí nghe ra trong lời nói của hắn có ý khác, vội hỏi: “Chẳng lẽ ngươi biết nội tình?”

Đàm Thúc thản nhiên gật đầu nói: “Ta đã từng giả trang thần toán, đi qua nhà ông ta nhiều lần, mỗi lần đều tính toán sự việc vô cùng chính xác, Hồ Việt bệnh nghi ngờ nặng, từ đầu đến cuối nửa tin nửa ngờ, vì vậy ta tiên đoán khi ông ta gặp lại Dung Vận sẽ chết. Lần này ông ta đại khái là tin thật rồi.”

Trần Trí nói: “Vậy ông ta vì sao phải thuần phục Dung gia?”

Đàm Thúc nói: “Bởi vì ta nói với người Hồ gia, Dung Vận sau này sẽ làm hoàng đế. Bọn họ thuần phục Tây Nam Vương là vì muốn hưởng công lao tòng long, đáng tiếc phía trước có Phòng, Ngô cùng Lâm gia chúng ta, bọn họ từ đầu đến cuối chưa được xếp hạng, nay cho một đường ra khác chuẩn xác hơn, Hồ gia tự nhiên mừng rỡ như điên. Cho dù Hồ Việt tham sống sợ chết, những người khác trong Hồ gia vì vinh hoa phú quý, vẫn sẽ ném ông ta ra ngoài.”

Nhìn dáng vẻ hắn bày mưu lập kế, Trần Trí gần như không tìm thấy sự ngượng ngùng khi lần đầu gặp mặt, thầm nói: Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài.

Đàm Thúc càng nói càng hưng phấn: “Tiếp theo liền đến phiên ta thuần phục Dung Vận rồi.”

Trần Trí nói: “Ta nói với Dung Vận, chúng ta có duyên gặp mặt mấy lần, ta sẽ thuyết phục ngươi hợp tác. Tiếp theo ngươi chỉ cần phối hợp với ta là được.”

Ai ngờ Đàm Thúc lại lắc đầu cự tuyệt: “Ta là đệ nhất cố vấn bên người hắn, nếu không lộ ra thông minh tài trí, hắn làm sao chịu trọng dụng ta?”

Trần Trí có dự cảm xấu: “Ngươi định biểu hiện như thế nào?”

Đàm Thúc thoắt cái đổi một bộ trường bào “tự cho là tiên phong đạo cốt, thật ra thì khắp người toát ra mùi bịp bợm”: “Ta đi chỉ điểm hắn.”

Trần Trí: “…” Nếu như Dung Vận tin tưởng, mình hẳn phải hoài nghi sự thông minh tài trí của hắn rồi.