Trần Sự

Chương 26: Tiền thế chi trái (6)

Dịch: Phong Bụi

“Bởi vì ta tin tưởng Thiên sư.”

Tin tức Thôi Giảo ám sát Trần Trí rất nhanh truyền tới tai Thôi Yên, lập tức bỏ lại đám lão thần đã thỏa thuận là cùng đốt đèn dạ chiến, vội vã trở về Càn Thanh cung.

Trước cửa cung, Trần Trí đang rầu rĩ ôm quần áo bị thọc mất mấy lỗ lớn. Đèn ngoài cửa đung đưa ánh sáng nhạt, rơi vào vết máu đọng lại trên quần áo rách, màu đen đỏ nồng đậm từng khoảng từng khoảng, tỏ rõ sự thảm thiết lúc xảy ra vụ án.

Thôi Yên cổ họng căng lên, thả chậm nhịp bước.

Vô luận trước mắt hay là sau lưng, người này luôn có ngàn vạn cách khiến bản thân thương tích khắp người. Cho dù có bí pháp làm vết thương phục hồi như cũ, nhưng sự đau đớn khi lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt thì sao? Quần áo thủng một lỗ còn cảm thấy tiếc, thân thể thủng một lỗ chẳng lẽ có thể không vấn đề gì?

Có loại người cho dù không phát ra tiếng động, nhưng khí thế quanh thân cũng sẽ khua chiêng gõ trống.

Trần Trí ngẩng đầu một cái liền thấy Thôi Yên “sung sướиɠ tự đắc” “chậm rãi” đi tới: “Tới đúng lúc lắm, có chuyện muốn nói với ngươi. Trương Quyền ở bên ngoài ẩn giấu quân đội hai chục ngàn binh, có thể sẽ trở về tìm ngươi trả thù.”

Thôi Yên dửng dưng nói: “Bụng ngươi bị Thôi Giảo thọc mấy cái?”

“…” Trần Trí nghi ngờ nói, “Ngươi là hỏi, ta có phải bị Thôi Giảo thọc mấy cái hay không, hay là muốn ta đếm một chút rốt cuộc bị Thôi Giảo thọc bao nhiêu lần?”

Thôi Yên đi tới bên người y ngồi xuống, cởϊ qυầи áo y ra kiểm tra vết thương, vẫn cứ là cái bụng nhỏ trắng noãn.

Trần Trí nhìn chằm chằm cái ngón cái chốc chốc lại sờ một chút lại một chút kia, dính chặt lấy bụng mình không chịu đi, không nhịn được nói: “Sờ khẽ một chút là được rồi, sờ nữa sẽ trụi lông đó.”

Thôi Yên nhướn mày nói: “Lúc ngươi bị Thôi Giảo đâm sao không oán thán?”

“Ngươi cho là ta không muốn oán trách sao? Nàng oán thán còn to tiếng hơn so với ta, ta than phiền không thắng nổi nàng!” Trần Trí than thở.

Thôi Yên nói: “Cha nó trước khi chết muốn ta giữ mạng nó giá phải trả là thế lực thành Thái Nguyên, ta đã đồng ý. Hôm nay xem ra, vụ mua bán này lỗ rồi.”

“Cha nàng không phải là cha ngươi sao?”

“Hai bên nhìn thấy nhau đều chán ghét, ta và hắn đều không chịu thừa nhận quan hệ, cần gì phải nhắc lại.”

Trần Trí không nhịn được xoa xoa đầu hắn.

Thôi Yên mắt liếc: “Ngươi đây là biểu cảm gì thế?”

“Quan tâm.”

“So sánh với ngươi cắt thịt dao đâm mặt cũng không đổi sắc, những gì ta trải qua có coi là gì.” Thôi Yên dừng một chút, hỏi ra nghi ngờ chôn giấu ở trong lòng từ rất lâu cũng không dám đυ.ng đến, “Những năm vừa qua Dương Trọng Cử đã làm những gì với ngươi?”

Dương Trọng Cử làm những gì với y?

Hầu hạ ăn uống đàng hoàng, bận tâm như cha như mẹ, ngoại trừ không cho quyền lực, những thứ khác có thể cho đều cho. Tuổi tác lớn như thế rồi, vẫn còn là một người độc thân. Y một độ hoài nghi Dương Trọng Cử có phải đã coi việc cưng chìu mình là một loại giải trí hay không.

“Ờ, cái này hả…” Trần Trí vắt óc suy nghĩ nói một cách văn nhã, “Không quản chuyện đi học lắm, ừ…”

“Không cần nói nữa.” Thấy y nói ra có vẻ khổ cực, Thôi Yên quan tâm ngắt lời y, “Ta biết.” Trần Trí nói kín đáo, nhưng giọng điệu lắp ba lắp bắp thổ lộ đều là những gian khổ thấp thoáng.

Nghĩ cũng biết, lúc đó Dương Trọng Cử tất nhiên không chịu để cho y đi học. Mà sinh hoạt hàng ngày, nhìn cung nhân không chút kiêng kỵ trộm long bào cũng có thể biết, tất nhiên là lười biếng khinh thường. Cộng thêm sự dửng dưng của y đối với thân thể mình, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Thôi Yên nói: “Sư phụ ngươi thu nhận ngươi từ lúc nào?”

Vừa nhắc tới Giai Vô, Trần Trí cả người đều trở nên cảnh giác: “Lúc mười mấy tuổi.”

Thôi Yên nói: “Ngươi bây giờ cũng không đến hai mươi tuổi.”

Lão thần tiên giả bộ còn non cảm thấy xấu hổ: “Ờ thì. Chắc là sớm hơn một ít.”

Thôi Yên nói: “Thượng Dương quan chủ thần thông quảng đại, ngươi chưa từng nghĩ để cho hắn giúp ngươi sao?”

“Cái này, sư phụ ta là người xuất thế, loại tục sự này sẽ không quan tâm.”

Thôi Yên đau lòng sờ sờ mặt y. Thật vất vả có một chỗ dựa, nhưng phát hiện cái chỗ dựa đó không thể dựa vào, thời điểm đó tâm tình chắc hẳn càng mất mác. Hắn hỏi: “Sư phụ ngươi tại sao lại thu nhận ngươi?”

Trần Trí cho rằng lời giải thích của mình khi trước lộ ra chân tướng, đang tiếp nhận tra hỏi, càng trở nên cẩn thận: “Sư phụ hắn… Tương đối tùy tính, cảm thấy ta hợp nhãn duyên, ta cũng không biết tại sao. Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Thôi Yên nói: “Ta biết sư phụ ngươi tại sao.”

“Tại sao?”

“Hợp nhãn duyên.”

“… Thôi đi! Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền cho ta một đao, cái này gọi là hợp nhãn duyên hả?”

Thôi Yên nói: “Dĩ nhiên. Không hợp nhãn duyên, ta căn bản sẽ không tự mình động thủ.” Hắn đột nhiên lại đi lật quần áo Trần Trí, “Thôi Giảo đâm ngươi ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

Trần Trí vỗ vỗ cái bụng trắng của mình: “Yên tâm, một chút dấu vết cũng không lưu lại.”

Cảm giác trên tay quả thật rất tuyệt.

Thôi Yên sờ sờ cũng có chút ghiền: “Sau này có gì trở ngại không?”

“Không có… Cái gì gọi là sau này có gì trở ngại?” Trần Trí cảm thấy lời này có chút kỳ lạ.

Thôi Yên cười nói: ” Ừ, chính là sau này.”

Hai người ngồi ở trước cửa hứng một lúc gió mát, mới trở về nhà ăn. Xấp xỉ giờ Hợi, Thôi Yên cuối cùng cũng nhớ tới Nghị Chính điện còn có một đám người đang trông chờ mình trở về, Trần Trí không yên tâm hỏi: “Trương Quyền làm thế nào?”

Thôi Yên vừa nhận lấy áo khoác Trần Trí đưa tới, vừa giễu cợt nói: “Không có Đan Bất Xá, Tây Nam Vương cũng không đáng nhắc tới.” Trương Quyền, Cao Đức Lai những hạng này, hắn chưa bao giờ coi ra gì. Ban đầu, cũng chỉ là giữ lại để dò xét Trần Trí.

Ra Càn Thanh cung, nhớ tới Thôi Giảo, chán ghét cau mày: “Thôi Giảo đâu?”

Lập tức có binh giáp đen tiến lên: “Đã đưa về Dưỡng Tâm điện.”

Thôi Yên lạnh lùng nói: “Đưa đi đoàn viên cùng cha mẹ nó đi.”

Những ngày tháng yên bình cũng không kéo dài, Trương Quyền rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt quần chúng. Sự trở lại của gã, chẳng những mang tới hai chục ngàn binh mã từng cất giấu, còn có một bộ phận Tây Nam quân giải tán sau khi Tây Nam Vương chết, cộng lại có chừng hơn năm chục ngàn quân.

Mặc dù không bằng Tây Nam Vương, nhưng Trương Quyền có một điểm mạnh hơn so với Tây Nam Vương—— gã là đao thật thương thật chém đến trước cổng thành kinh thành, mà không phải là đám mây đen hư vô mờ mịt trên đỉnh đầu.

Năm chục ngàn binh mã bày trận. Quân kinh thành coi giữ đứng ở đầu tường nhìn xuống, lô nhô toàn là đầu người, không nhìn thấy cuối, thỉnh thoảng ánh mắt giáp nhau với binh lính hàng trước, đều có thể nhìn thấy sát khí bên trong.

Lần này là thật rồi, thật sự sắp công vào kinh thành rồi.

Đại thần và bách tính còn tưởng rằng tránh được một kiếp lại bắt đầu quỷ khóc sói tru, Trần Trí không thể không lần nữa tổ chức triều nghị.

Một lần lạ, hai hồi quen, vẫn là chiêu cũ khóc đòi dời đô.

Trần Trí đối với trí nhớ của bọn họ rất là lo lắng, mới chưa bao lâu, câu tuyên ngôn kia của Thôi Yên “Muốn dời liền dời đi Phong Đô” đã quên mất rồi? Y đàng hoàng tư thế, ngồi chờ người bên cạnh nổi đóa.

Ai ngờ Thôi Yên ra chiêu không dựa theo quy củ: “Dời cũng không kịp nữa rồi, ta ngược lại có một đề nghị hay hơn.”

Quần thần cũng bày tỏ nguyện nghe nói rõ.

Thôi Yên uể oải nói: “Nếu chư vị đều cảm thấy chúng ta nhất định thua không nghi ngờ, vậy thì đầu hàng đi.”

“…”

Tất cả mọi người tham gia triều nghị đều cảm thấy mình đang nằm mơ, hơn nữa giấc mơ này đã bắt đầu từ lúc tế thiên.

Bỗng nhiên, Tây Nam Vương thì biến thành một đám mây gϊếŧ vào; bỗng nhiên, Tây Nam Vương lại bị người mình gϊếŧ chết một cách không giải thích được; bỗng nhiên, Trương Quyền đứng ở phía đối lập; bỗng nhiên, Thôi Yên răng đồng lợi thép đột nhiên liền nhượng bộ nói muốn đầu hàng.

Thế cục phát triển quá nhanh, khiến cho người ta ứng phó không kịp.

Đây rốt cuộc có phải là quần hùng tranh bá hay không, tại sao còn không thực tế hơn vở tuồng trên sân khấu?

Bọn họ nhìn Trần Trí ngồi ngẩn người ở long ỷ, lòng an tâm một chút: Cũng may hoàng đế vẫn là hoàng đế không phù nổi đó. (Bụi: =))))) rất thực tế)

Thôi Yên cho Quân sư thảo một bức thư hàng, đóng ngọc tỷ lên, đưa về trại địch.

Trần Trí đứng vây xem toàn bộ quá trình vuốt cằm hỏi: “Tại sao dùng ngọc tỷ đóng mà không dùng dấu riêng của ngươi?”

Thôi Yên cười nói: “Dấu riêng của ta chỉ đóng cho ngươi thôi.” Nói xong, một dấu môi liền trùm lên gáy Trần Trí.

Trần Trí nói: “Mặt ta giống thư hàng lắm sao?”

Thôi Yên than thở: “Chinh phục ngươi so với công thành phá trại còn khó hơn nhiều.”

“Thành thật mà nói, ngươi định thu thập Trương Quyền như thế nào?”

“Tại sao phải thu thập hắn?”

“… Nếu không ngươi giữ gã lại làm gì? Nghĩ kỹ, ngươi nếu như rơi vào tay gã, với tác phong biết xấu hổ từ trước đến nay của gã, rất có thể sẽ làm cho ngươi tinh tẫn nhân vong!” Đoán được sau khi nói xong câu này mình sẽ không có kết quả gì tốt, y vừa nói vừa lui đến cửa, nhưng vẫn bị Thôi Yên một túm bắt trở lại.

Thôi Yên ôm eo y, môi cố ý vuốt ve rái tai y đang hơi đỏ lên: “Ngươi nói làm cho ai tinh tẫn nhân vong?”

Trần Trí rụt vòi: “Làm cho gã.”

“Làm cho gã?” Thôi Yên vẫn rất không hài lòng đối với đáp án này, một tay đột nhiên tập kích phía dưới y.

Trần Trí nhất thời giống như con mèo xù lông thét, nhảy cỡn lên, mặt đỏ bừng che phía dưới, không dám tin trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi bóp đâu đấy? Ngươi có bệnh à!”

Thôi Yên cười lạnh nói: “Ta chẳng qua muốn cho ngươi biết một chút về thủ đoạn ta làm cho người khác hao hết tinh lực mà bỏ mạng.”

Trần Trí tức giận nhìn hắn hồi lâu, phát hiện ánh mắt tàn bạo “khuyên người hướng thiện” của mình quả thực không cách nào đưa đến phân nửa tác dụng đối với cái da mặt dày của hắn, che tiểu bảo bối của mình, chạy mất hút.

Trương Quyền sau khi nhận được thư đầu hàng cao hứng một lúc, liền tỉnh táo lại. Năm chục ngàn binh mã đối với người thường mà nói rất nhiều, nhưng là đối với Thôi Yên có danh xưng là “Thiên sư” mà nói, chưa chắc đã là con số không thể chiến thắng.

Trận chiến này, gã vốn ôm quyết tâm không thành công thì thành nhân mà tới, sự yếu thế của Thôi Yên ngược lại làm gã càng nghi thần nghi quỷ.

Gã triệu tập thân tín thương lượng một chút, nhất trí quyết định, muốn đầu hàng cũng có thể, đem đầu Trần Ứng Khác cùng Thôi Yên, Thôi Giảo đưa tới đây!

Có thể tưởng tượng được, lời hồi đáp này sẽ dâng trào sóng gió bực nào ở trong triều.

Trần Trí đi trên đường, đều cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn y là phân tầng nhìn: Phía trên, đầu phải đưa đi nộp; phía dưới, thân thể không ai cần.

Bảo hoàng phái do Âm Sơn công cầm đầu lập tức vào cung khuyên Thôi Yên, người dẫu có chết, cũng phải chết đường đường chính chính, quyết không thể để bị sỉ nhục thế này.

Thôi Yên cho gọi Trần Trí tới, hỏi ý kiến y.

Trần Trí chộp được một vấn đề mấu chốt khác: “Thôi Giảo ở đâu rồi?”



Trên mộ cũng sắp xanh cỏ rồi.

Thôi Yên sờ sờ môi: “Chọn mấy khuê tú xinh đẹp từ thế gia huân quý thay thế là được.”

Trần Trí nói: “Nếu ngươi đã quyết định hiến thân, ta cũng không thể nói gì hơn.”

Đám người Âm Sơn công thất kinh.

Âm Sơn công nói: “Bệ hạ! Chết có cái chết nặng tựa Thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Như Trương Quyền hạng tiểu nhân lật lọng như vậy, cho dù chúng ta đưa đầu của ngài qua, gã cũng có thể đổi ý, chúng ta tuyệt đối không thể trúng kế.”

Trần Trí nói: “Không cần lo lắng, với sắc đẹp… Khụ khụ… Trí khôn cùng sự can đảm của Thôi Thiên sư, tất nhiên có thể ung dung giải quyết! Đúng không?”

Thôi Yên cười híp mắt nói: “Bệ hạ không phải lo lắng ta ‘tinh’ bì lực tẫn sao?” (tinh bì lực tẫn: kiệt sức)

Bầu không khí ung dung nói chuyện giữa hai người, quả thực không giống người muốn liều chết. Đám người Âm Sơn công trố mắt nhìn nhau, không nhịn được hỏi: “Không biết hai vị có phải đã có cách đối phó rồi hay không?”

Trần Trí đàng hoàng nói: “Thật sự không có.”

Âm Sơn công nói: “Vậy bệ hạ làm sao… chẳng căng thẳng chút nào vậy?”

Trần Trí nhìn Thôi Yên, chân thành, chân thực, chân tình nói: “Bởi vì ta tin tưởng Thiên sư.”

Ngàn rách vạn rách nịnh bợ không rách.

Thôi Yên được nịnh bợ toàn thân thư thái rốt cuộc quyết định tiết lộ một chút tin tức nhỏ: “Binh giáp đen bên ngoài của ta cộng lại, phải đến hai trăm ngàn quân. Trong đó có bảy chục ngàn chia thành tốp nhỏ, ẩn núp ở Thái Nguyên.”

Trần Trí nghe trợn mắt hốc mồm: “Vậy vậy, khi đó Tây Nam Vương công vào Thái Nguyên…”

Thôi Yên mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là ta mở nước. Chỉ có diệt trừ Đan Bất Xá, mới có thể chuyên tâm đối phó Tây Nam Vương. Bảy chục ngàn binh mã kia có thể phối hợp với kinh thành, trước sau giáp công. Đáng tiếc, uổng phí một phen bố trí.”

Trần Trí nuốt từng ngụm nước bọt, cảm thấy Tây Nam Vương bị chết nhanh như vậy, là một chuyện rất hạnh phúc —— bởi vì giữ được sự vô tri.

“Có điều, đối phó Trương Quyền, ngược lại cũng không cần đại động binh lính.”

“Ngươi muốn thế nào?”

“Tất nhiên là tiếp tục trêu chọc gã một chút rồi.”

Nói là trêu chọc Trương Quyền một chút, thật ra thì ngay cả văn võ bá quan cũng bị tiêu khiển ở trong. Bởi vì sau khi yêu cầu của Trương Quyền nói ra, Thôi Yên rất nhanh đổi ý, bày tỏ không đầu hàng nữa.

Trương Quyền giận đến gầm lên như sấm, tự mình dẫn một ngàn kỵ binh triển khai mắng chửi ở dưới thành.

Mắng như vậy một buổi chiều, đến tối, cuộc chiến công thành rốt cuộc bắt đầu.

Binh giáp đen đứng ở đầu tường thành, ném đá ném gỗ cuối cùng ngay cả người cũng ném xuống.

Trương Quyền đánh trận nhiều như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chiêu ném người. Điều tra một phen mới biết, những người này đều là tù phạm đợi sau này xử chém, bởi vì kinh thành thất thủ, mới chậm chạp không có hành hình, hôm nay coi như là phát huy tác dụng cuối cùng của sinh mạng, vì sự nghiệp thủ thành mà hy sinh thân mình.

Trương Quyền giận quá chừng: “Tiếp tục tấn công! Nói cho bách tính trong thành, bọn họ nếu không phải giao đầu Trần Ứng Khác ra, chờ sau khi phá thành, ta liền tàn sát thành!”

Đầu Trần Trí người rất nhanh được chứa trong hộp gỗ, đưa ra ngoài thành, trải qua trùng trùng kiểm nghiệm, mới đưa đến trước mặt Trương Quyền. Mặc dù Trần Trí qua lại với gã không nhiều, nhưng từ sâu trong nội tâm, gã từ đầu đến cuối luôn căm ghét y. Không chỉ bởi vì Thôi Yên nhìn y với con mắt khác, cũng bởi vì y vừa sinh ra liền có thân phận chí cao vô thượng.

Hôm nay, thấy cái đầu nhỏ nhắm xám xanh nằm ở trong hộp gỗ, trong lòng Trương Quyền sinh ra sự vui sướиɠ kỳ lạ. Gã nhéo khuôn mặt tử khí trầm trầm một cái, tựa như đang cảm thụ cảm giác khi Thôi Yên bóp y.

Đã chết một thời gian, cảm giác không thể bằng thiếu nữ trẻ tuổi có sức sống.

Trương Quyền khinh bỉ thu tay về: “Thôi Yên đây là ý gì?”

Sứ thần đưa đầu người tới nói: “Thiên sư nói, đầu người đã đưa đến, xin Trương tướng quân tuân thủ cam kết, đừng tàn sát thành.”

Trương Quyền cười lạnh nói: “Nói dễ dàng như vậy! Nếu không muốn bị tàn sát thành, vậy thì mau mau đầu hàng đi!”

Sứ thần nói: “Ta sẽ nhanh chóng trả lời Thiên sư.”

Không bao lâu, Thôi Yên lại bày tỏ muốn đầu hàng. Lần này đầu hàng, hắn hết sức có thành ý, chẳng những treo cờ trắng ở đầu tường lên, còn dứt khoát mở cửa thành ra, trông rộng rãi bằng phẳng thế kia, tựa như thật sự nhận thua.

Trương Quyền mặc dù là người lỗ mãng, nhưng là chịu thua thiệt nhiều lần như vậy, cuối cùng đã có kinh nghiệm một chút. Gã nghe lời mấy người phụ tá, trước phái mấy ngàn binh đi vào. Ước chừng nửa giờ sau, có người trả lời nói bên trong không có phục binh.

Trương Quyền vẫn không yên tâm, lại đưa mười ngàn người đi vào, bình yên vô sự như cũ. Mấy ngàn người vào đầu tiên đã tiến vào hoàng cung, hơn nữa một đường thông suốt không trở ngại.

Phụ tá đề nghị Trương Quyền mang thêm hai chục ngàn đội ngũ đi vào, để hai chục ngàn ở ngoài thành tiếp ứng.

Trương Quyền cảm thấy không tệ, mang đám người trùng trùng điệp điệp tiến vào kinh thành.

Cửa tiệm dọc phố cũng đóng cửa, trên đường không thấy bóng dáng, ngược lại trong khu dân cư còn có chút tiếng vang, thỉnh thoảng có thể nghe được chó sủa.

Trở lại chốn cũ, tâm trạng thay đổi lớn. Gã lúc đó, còn đi theo sau lưng Cao Đức Lai, không tim không phổi đùa bỡn chút thông minh vặt, hôm nay trở về, mặc dù có năm chục ngàn đại quân, nhưng một thân một mình.

Gã đột nhiên nhớ tới Thôi Giảo.

Người con gái đáng thương xinh đẹp như thiên tiên nhưng mạng mỏng hơn tờ giấy. Không phải là không thích, nhưng, có thích nhiều hơn nữa cũng vẫn kém tính mạng mình. Em gái của Thôi Yên, lại là một người mù, gã sao có thể lúc nào cũng mang theo bên người?

Có điều, chờ sau khi gã công hãm hoàng cung, ngược lại có thể thu nàng vào trong phòng, kim ốc tàng kiều.

Còn có anh nàng…

Nghĩ đến Thôi Yên, Trương Quyền tim đập thêm lợi hại. Một bên là hận, một bên là lòng ngứa ngáy. Người đàn ông xinh đẹp lại lợi hại như vậy, không biết lúc đè ở dưới người, sẽ là mùi vị tuyệt vời thế nào.

Đem từng người nhớ lại một vòng, gã cuối cùng cũng nhớ tới người vợ tào khang của mình.

Cũng không biết nàng tu được phúc khí mấy đời, mới có thể gả cho mình, mờ mịt trải qua cuộc sống, sống qua ngày này đến ngày khác không ngờ lại thành hoàng hậu.

Trương Quyền không nhịn được cười ra tiếng.

“Tướng quân, ngài xem đó là cái gì?”

Một tiếng kêu đột ngột cắt đứt luồng suy nghĩ của gã.

Trương Quyền nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trên đỉnh tháp một tòa tháp cao, một người đàn ông tóc dài phất phới đang đứng.

Mặc dù cách một khoảng, khuôn mặt không nhìn rõ, nhưng gã lúc này liền nhận ra hắn là Thôi Yên.

Cũng không phải là dựa vào mặt, mà là dựa vào trực giác.

“Rút lui! Lập tức rút lui!”

Trương Quyền ý thức thấy không ổn, lập tức quay đầu ngựa lại, chuẩn bị chạy trốn.

Đã muộn.

Phố lớn cách đó không xa, chính là thiên đàn.

Theo Thôi Yên ném xuống một lệnh kỳ, mấy luồng sáng trắng từ thiên đàn lao ra, bắn về hướng Trương Quyền đang đứng.

Cùng lúc đó, năm chục ngàn binh giáp đen đã bay qua Thái Hành sơn, tụ lại ở kinh thành.

Một vở tuồng kịch bắt con ba ba trong giỏ, lặng lẽ mở màn.

Có người không tin thần, có người không tin số mệnh, cũng có người giống như Trương Quyền như vậy, không tin tà. Trước khi nhìn thấy những luồng sáng trắng hư vô mờ mịt đánh tan binh mã của mình ra, gã từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy danh xưng Thiên sư này của Thôi Yên đã nói quá sự thật.

Cái gì mà vãi đậu thành binh, chạm đá thành vàng… Đều là trò lừa bịp gạt người.

Nhưng mà, khi gã chân chính ý thức được bản thân nhỏ bé đến thế nào, đã không còn kịp nữa rồi.

Thôi Yên trực tiếp từ đỉnh tháp vọt xuống, thuận tay đoạt lấy một cây đao từ trong tay những binh lính khác, phi thân bổ về hướng gã.

Trương Quyền cuống cuồng lập tức nhảy xuống, trốn vào trong vòng vây của thân tín. Thôi Yên quơ múa đao trong tay, một đao chém chết hai người hàng đầu, trực tiếp lấy đầu của họ. Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, ưu nhã lại từ tốn, nhưng gã hoàn toàn không cách nào thưởng thức. Trương Quyền chỉ cảm thấy mỗi một đao thong dong kia, đều giống như chém vào cổ gã, chưa vào thịt, đã cảm thấy sát ý.

Mắt thấy hắn đã gϊếŧ tới phụ cận, Trương Quyền hét lớn một tiếng: “Thôi Yên, ngươi dám một mình đấu cùng ta không?”

Hỏi câu này quả thực rất tức cười.

Người từ đầu tới cuối trốn trong đám người đều là gã, giờ còn hỏi người khác có dám một mình đấu hay không.

Thôi Yên múa một đóa hoa đao, bổ ra hai người chặn ở trước Trương Quyền.

Trương Quyền rút trường đao ra đón đỡ.

Đao của Thôi Yên là đao của binh lính bình thường nhất, mà đao trong tay Trương Quyền là đao thép danh gia dựa theo người mà chế tạo. Nhưng giây phút giao phong, đao trong tay Trương Quyền lại bị chém vỡ một vết.

Vết vỡ này không phải thua ở đao, mà là chiến ý.

Từ thời khắc Thôi Yên xuất thủ kia, trong lòng Trương Quyền cũng đã quân lính tan rã.

Nhưng là gã lúc này không thể lui được nữa, không thể tránh né, chỉ có thể nhắm mắt xông lên.

Lại là hai đao đυ.ng nhau.

Ánh mắt Thôi Yên nhìn chằm chằm gã còn lạnh lẽo hơn so với lưỡi đao: “Cần gì phải sắp chết còn giãy giụa.”

“Ai sắp chết còn giãy giụa vẫn chưa biết đâu!” Trương Quyền dùng bàn tay đè lại đao, dùng sức đẩy về trước, Thôi Yên sử một lực vừa khéo, dỡ dư lực trên đao xuống, trở tay bổ về phía cần cổ Trương Quyền.

Đao pháp của hắn sạch sẽ gọn gàng, không có hoa thức dư thừa, hết lần này tới lần khác mỗi một chiêu đều rất chí mạng.

Trương Quyền liều cái mạng già mới có thể tránh khỏi, nhưng mà trợt chân một cái, ngã về phía sau.

Thôi Yên nắm lấy cơ hội, thừa thắng truy kích, bay lên không, ngay đầu đánh xuống.

Lúc này, Trương Quyền lẽ ra là thân thể mất trọng lực, đột nhiên rung tay áo một cái, một nắm thuốc bột bay lên đầy trời.

Thôi Yên ý thức được không ổn, đã hít vào chút ít, mùi vị tê tê dại dại quen thuộc chỉ có thể khiến hắn nhớ tới một người ——

Khương Di đáng chết.

Nếu là thuốc mê bình thường, hắn có thể không coi là gì, nhưng mà là Khương Di…

Thôi Yên quay đầu liền đi.

Trương Quyền vất vả lắm mới thấy ánh sáng thắng lợi lé loi sao có thể thả người, xoay người liền đuổi theo. Binh giáp đen và thân tín của Trương Quyền ở bên cạnh bảo vệ bọn họ quyết chiến một chọi một công bằng thấy vậy, chen nhau lên, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.

Trần Trí dùng ẩn thân phù qua lại ở trong đám người đυ.c nước béo cò bị chen lấn ngã trái ngã phải, nhiều lần cũng thiếu chút nữa bị chém chết, trải qua ngàn khó vạn hiểm nhích tới được bên ven chiến trường, liền nghe thấy Thôi Yên đột nhiên kêu một tiếng: “A Si!”

Giọng nói của hắn cũng không lớn, ở trong tiếng hò hét, quát tháo tỏ ra cực kỳ yếu ớt, nhưng, đối với Trần Trí thời thời khắc khắc chú ý hắn mà nói, đã đủ.

Trần Trí lập tức lại chen lấn trở về.

Mới vừa đến gần Thôi Yên, còn chưa kịp hiện hình, liền bị ôm, bưng mặt hôn một cái.

Trần Trí muốn đẩy ra, đối phương đã quen cửa quen nẻo cạy miệng y ra, vươn lưỡi vào, sau đó một luồng hấp lực to lớn kêu gọi long khí yên lặng đã lâu trong cơ thể, dẫn qua bằng một khí thế không cho phép cự tuyệt…

Hôn một người dán ẩn thân phù là hình ảnh như thế nào?

Mặc dù hình ảnh rất đẹp, nhưng hiện trường quá kịch liệt, người chung quanh căn bản cũng không có thời gian và tinh lực quan tâm, chỉ có thể bảo vệ hai người dời đi đến bên ven chiến trường.

Trương Quyền rốt cuộc ý thức được giờ phút này là cơ hội tốt để chạy trốn, không cố chấp đuổi gϊếŧ Thôi Yên nữa, dưới sự bảo vệ của thân tín, vừa đánh vừa lui.