Dịch: Phong Bụi
“Quá xấu xí, không bằng nửa phần ngon miệng của Bệ hạ.”
Lúng túng trầm mặc một hồi, Trần Trí vỗ giường đứng lên: “Ngươi giở trò lừa bịp!”
“Binh bất yếm trá.” Thôi Yên thản nhiên thừa nhận. (Binh bất yếm trá: trong binh pháp không hạn chế các thủ đoạn lừa bịp để chiến thắng.)
Trần Trí túm đám bài lại, ném xuống đất một cái: “Không tính.”
“Ha.” Thôi Yên cười lạnh một tiếng, hất y ngã nhào, dùng cả tay chân gắt gao đè lại y.
Trần Trí ngậm chặt môi miệng, phòng ngừa đánh lén.
Thôi Yên gác cằm lên hõm vai y, lười biếng nói: “Không mệt sao? Vẫn muốn dày vò nữa?”
Trần Trí tiếng ngáy vang dội, như “sấm” nổ bên tai, tốc độ nhanh, heo cũng không theo kịp.
“Nếu không buồn ngủ…” Thôi Yên bất ngờ xuất thủ lột quần áo.
Trần Trí bị lột sạch sẽ, không giành được chăn, không thể làm gì khác hơn là lấy tay che bộ phận trọng điểm: “?!” Thủ đoạn này có chút không đúng.
Ánh mắt Thôi Yên dạo chơi trên thân thể da thịt trắng nõn, trơn bóng đó.
Biểu cảm thèm nhỏ dãi làm da thịt Trần Trí căng thẳng, theo bản năng nói: “Ta chưa tắm.”
Thôi Yên bật cười, hứng thú hỏi: “Tắm xong ngươi muốn làm cái gì?”
“Tắm dâng hương cầu nguyện, chúc ngươi liệt dương…” Trần Trí đồng thời dùng sức đẩy bả vai hắn, bắn một tia vận xui qua, sau đó nhảy xuống giường liền chạy.
Thôi Yên kéo cùi chỏ của y về sau đè xuống giường: “Chúc ta cái gì?”
“Dương… Uy… Diễu… Võ! Công… Ghi… Thanh… Sử!” Trần Trí từng chữ một gian nan nói.
Thôi Yên cười nói: “Ta muốn công ghi tình sử.”
Trần Trí nhìn bờ môi căng mọng khép mở gần trong gang tấc, trong lòng không ngừng cảnh cáo mình: Đây là nam, đây là nam, đẹp thế nào đi chăng nữa cũng là nam!
“Ngủ đi.” Thôi Yên ôn nhu sờ đầu y.
“Người ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không ngủ được!”
Thôi Yên buông rèm giường xuống, chặn ánh nắng càng ngày càng sáng ngoài cửa sổ lại, cúi đầu nhìn giường, người mới vừa rồi còn nói không ngủ được đang nằm khuềnh khoàng giang chân giang tay, miệng còn đang ngáy “khò khò khò khò”.
Trái ngược hoàn toàn với Thôi Yên ngủ yên ổn, trong giấc ngủ Trần Trí mơ hết sức kịch liệt:
Chợt thấy Thôi Yên lên ngôi làm vua, mình tiến lên chúc mừng, hắn liền cởi long bào ra, cười híp mắt nói: Lừa ngươi thôi!
Chợt thấy Đan Bất Xá dẫn binh xông vào hoàng cung, tố cáo mình với Thôi Yên: Cướp đoạt dân nữ, đàn áp bách tính, cho vay nặng lãi… tập hợp một đống tội danh chưa từng nghe qua. Bản thân trong mộng không biết là có tật giật mình hay là mồm miệng không nhanh nhẹn, mặc cho đối phương bôi nhọ, đến khi Thôi Yên muốn bắt người, mới chạy vội…
Tỉnh lại từ trong mộng, Trần Trí dòm rèm giường nhìn hồi lâu, suy nghĩ rốt cuộc mình đang ở chỗ nào.
“Bệ hạ tỉnh rồi?” Binh sĩ giáp đen ở cửa thính tai.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi.” Trần Trí quệt qua mặt, thầm hận mình không ở trong mộng nắm lấy cơ hội tát cho Đan Bất Xá một trận thật đau.
Binh sĩ giáp đen đưa nước đưa quần áo đưa lò sưởi, chờ Trần Trí rửa mặt đánh răng xong xuôi, liền một lèo mời đi ra ngoài.
Y nghi ngờ đi theo phía sau: “Đi đâu đây?”
“Cao Đức Lai cùng Trương Quyền hai vị tướng quân sắp xuất chinh, Thiên sư mời Bệ hạ phong thưởng, tiễn biệt.”
Trần Trí đối với cái chữ “Thưởng” này hết sức nhạy cảm: “Là thưởng từ trong quốc khố, hay là thưởng từ trong kho riêng?” Câu này hỏi đến hết sức khéo léo, bởi vì bất kể loại nào, đều không phải là từ túi y.
Binh sĩ giáp đen nào biết.
Trần Trí mang câu hỏi đi tìm Thôi Yên.
Thôi Yên đang ở Nghị Chính điện tiếp kiến bộ hạ, thấy y tới, phất lui mọi người, tự mình tới cửa nghênh tiếp, còn chưa mở miệng liền bị hỏi ngây người, suy nghĩ một chút cười nói: “Bệ hạ người cũng cho ta rồi, chút đồ như vậy, đương nhiên là ta cho.”
Trần Trí cảm thấy lá bài hôm nay lật đúng là không lãng phí.
Sắp tới giữa trưa, cách giờ Cao Đức Lai cùng Trương Quyền lên đường một canh giờ.
Thôi Yên vốn định qua nửa canh giờ nữa mới kêu y dậy, hôm nay dậy sớm, còn dư ra nửa canh giờ, liền muốn tranh thủ chút rảnh rỗi trong lúc bận rộn đi tửu lầu lần trước ngồi một chút.
Trần Trí đảo tròng mắt một vòng, nói: “Tửu lầu ăn tới ăn lui cũng là một vị, không bằng tới Niên phủ thăm bệnh, còn có thể rình bữa cơm ăn?”
Thôi Yên nói: “Xem ra Niên công tử tú sắc khả xan, khiến Bệ hạ ngắm đã no bụng?” (tú sắc khả xan: đẹp đến lạ thường, mê hoặc người, xan: ăn)
Trần Trí nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Thôi Yên nhướng mày: “Bệ hạ không còn lời nào để nói?”
Trần Trí chặc lưỡi lắc đầu: “Ngươi như vậy thật là quá vô nghĩa, quá không biết xấu hổ.”
“…”
“Cứ buộc ta phải nói, có Thiên sư ở bên, ta có thể tuyệt thực không ăn sao?” Trần Trí vừa nói vừa đi vừa lắc đầu.
Thôi Yên thò tay kéo tay áo y, “Làm gì!” Trần Trí không nhịn được hất tay, “Roạt roạt” một tiếng, tay áo bị xé rách.
“…”
“…”
Thôi Yên đưa Trần Trí trở về thay áo.
Dọc đường đi, Trần Trí bưng tay áo, trong miệng không ngừng làu bàu rằng tơ sợi long bào đắt biết bao, kỹ thuật thêu tinh tế biết bao.
Thật vất vả đến Càn Thanh cung, binh sĩ giáp đen trả lời chỉ còn một bộ long bào đưa đi giặt, tạm thời không thể thay.
Trần Trí hoài nghi lỗ tai mình bị hỏng: “Ngươi nói là ta chỉ có hai bộ long bào thay đổi?”
Binh sĩ giáp đen rất vô tội: “Chúng tôi đã tìm rồi, ngay cả phòng kho cũng lật một lần luôn, quả thật chỉ có hai bộ.”
Trần Trí ngây người như phỗng. Mấy ngày trước còn cảm thấy mình quân lâm thiên hạ, giàu có tứ hải, bây giờ lại chỉ có hai chiếc long bào! Cho dù có là hoàng đế giả… Thế này cũng quá giả đi!
Thôi Yên không ngạc nhiên chút nào, nhắc nhở y: “Hôm đó ngươi thả cung nhân đi, bọn họ mang theo không ít thứ ra ngoài.”
Trần Trí miễn cưỡng cứu vãn tôn nghiêm: “Lúc ta thả bọn họ đi, bọn họ kêu khóc không chịu đi, cầm mấy bộ quần áo, đại khái là để lưu niệm.”
Thôi Yên vốn muốn nói thủ hạ mình ở trong cửa hàng phát hiện mấy bộ long bào, đang đặt ở trong lao làm vật chứng, nếu như cần, có thể tạm thời điều độ tới, lúc này thành ra không tiện mở miệng, bèn nói: “Bệ hạ định làm như thế nào?”
Trần Trí đưa tay áo cho hắn: “Làm phép đi.”
“Không biết.”
“…”
Thiên sư cũng là giả!
Bởi vì biến cố tạm thời, tửu lầu, Niên phủ đều không có thời gian đi. Hai người ngồi xe xe thành, nhìn nhau không nói, tới dưới Vĩnh Định môn, binh sĩ giáp đen đã dọn xong nghi thức, chúng thần ở dưới thành cung kính chờ đợi, “Vạn tuế” tiếng hô vang vọng trời xanh.
Trần Trí chậm rãi đi lên đầu thành, cờ xí ở trong gió thành hàng phất phới, phần phật vang dội.
Nhìn xuống bên ngoài thành, mấy chục ngàn đại quân chỉnh trang chờ xuất phát.
Cao Đức Lai cùng Trương Quyền cưỡi ngựa lớn cao to, ở phía trước dẫn đầu, nón sắt tua đỏ như máu, áo giáp ngân quang như tuyết, ánh nắng giữa trưa cũng ảm đạm thất sắc.
Ấn tượng mới đầu của Trần Trí đối với hai người tới từ gợi ý của Hoàng khuê là bộ hạ của Thôi Yên, sau đó lại cảm thấy Cao Đức Lai giỏi về mưu kế, Trương Quyền đam mê sắc đẹp, khó thành việc lớn, nhưng lúc này thấy bọn họ chỉnh trang chờ xuất phát, anh tư ngời ngời, liền cảm giác mình đã coi thường họ. Dẫu sao người liều chết mở đường máu trên sa trường, ngày thường thế nào không nói, lên ngựa giơ đao, liền là chiến tướng ít người sánh bằng.
Có binh sĩ giáp đen cũng không biết được ai dặn dò, cao giọng đọc chiếu, khẳng định cao độ trước hành động xuất binh dẹp loạn của hai người Cao Trương, cũng phong quan chức cho Chiêu Dũng tướng quân cùng Chiêu Nghị tướng quân, thừa nhận bọn họ là quân đội chính quy dám làm việc nghĩa.
Cao Đức Lai cùng Trương Quyền đều là từ lúc giơ cao cờ xí “Hoàng đế là con rùa đen khốn kiếp” lăn lộn đến bây giờ, nhưng thời đại quân chủ trên hết, lời nói hành động có phản nghịch, trong xương cũng còn sót lại chút kinh sợ đối với hoàng quyền, lúc này không nhịn được đều có chút kích động, cung cung kính kính xuống ngựa hành lễ.
Trần Trí nói: “Giang sơn hỗn loạn, thì bách tính lưu lạc; tiểu ác để lâu, thì sâu dân mọt nước. Thiên hạ lúc này loạn lạc, không phải là nguyên do bắt nguồn từ một hai ngày. Biết bao sai trái trong thiên hạ cũng không phải là lỗi của một mình Dương tặc. Trẫm tuy là thiên tử, nhưng ngồi trên ngai mà không làm tròn chức trách, không có công lao gì với xã tắc, lại cầm đầu gây điều ác. May mắn trời xanh rủ lòng thương xót, trẫm mộng thấy thiên dụ, phải gặp Thiên sư, phúc trạch chúng sinh, lập nên công lao kéo dài nghìn năm. Như vậy, giang sơn có minh chủ, vạn dân có vua hiền, thịnh thế tạo dựng vậy.” Nói đến chỗ kích động, hơi dừng lại một chút, bình phục chốc lát, hai tay chống lan can, cao giọng nói, “Ngày Chư tướng khải hoàn, chính là lúc trẫm nhường ngôi cho người hiền đức. Thề này thiên địa làm chứng, chư tướng sĩ làm chứng, nếu có vi phạm, nhân thần cùng phần nộ.”
Bên trong bên ngoài thành, tĩnh lặng như tờ.
Tiếng gió càng mạnh, tựa như thổi cứng mặt mỗi người.
Trần Trí rất hài lòng đối với hiệu quả này. Lời đã nói ra, ngôi vị hoàng đế này y không thoái cũng phải thoái.
“Bệ hạ.” Thôi Yên ở bên tai khẽ gọi.
Trần Trí sợ hắn quấy rối, rời hắn đến bên kia, làm bộ như không nghe được.
Thôi Yên hơi lên giọng: “Tay áo lộ ra rồi.”
“Vèo”, Trần Trí như không có chuyện gì xảy ra đem hai cánh tay thu ra sau lưng.
Tiếng kèn lệnh vang lên, đại quân di chuyển!
Lớp lớp binh sĩ di chuyển như một tòa trường thành di động thật to lớn nguy nga, chậm rãi kiên định xông về tiền tuyến.
Thật là thế sự vô thường.
Nghĩ lại lúc bọn họ đến kinh thành, tuyệt không ngờ tới có một ngày mình lại sẽ vì người trong tòa thành này mà chiến đấu.
Tây Nam Vương vẫn còn ở Thái Nguyên, mùi khói chiến hỏa đã tràn ngập bầu trời kinh thành.
Lúc trở về, Âm Sơn công cầm đầu đám cựu thần lo lắng muốn xông vào, bị binh sĩ giáp đen chặn lại.
Trần Trí không biết nên đối mặt bọn họ như thế nào, vội vã lên xe ngựa.
“Bệ hạ!”
Khi long xa khởi giá, loáng thoáng truyền tới tiếng Âm Sơn công tức giận gầm lên.
Thế là, Trần triều vận số đã tận, không thể vãn hồi, mình cuối cùng cũng không thể chung đường cùng bọn họ.
Trần Trí trầm ngâm một hồi, lại bắt đầu nghĩ làm thế nào có thể đi Niên phủ. Từ tiên Hoàng hậu đến Thái tử, rồi đến bóng lưng như thể của Đan Bất Xá, bí mật Niên phủ che giấu thật sự nhiều đến quỷ dị. Ánh mắt y liếc về tay áo bị thêu kỳ kỳ quái quái, như con rết ẩn núp, liền nảy ra một kế.
“Ta không thể nào cùng cái tay áo này sống chung một phòng!”
Thôi Yên đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy nhìn qua.
Trần Trí lý lẽ hùng hồn nói: “Ta cần một thợ may tay nghề xuất sắc tới vá sửa lại.”
Thôi Yên nói: “Vừa vặn Niên phủ có một thợ may tay nghề xuất sắc?”
“…” Trần Trí trầm mặc một lúc, “ngạc nhiên mừng rỡ” nói: “Có thật không? Tốt quá! Chúng ta đi đi.”
Thôi Yên cười lạnh một tiếng.
Đường này không thông, liền tìm đường khác. Trần Trí không chịu thôi: “Ta biết có một người mang long khí trong người.”
Thôi Yên hỏi: “Trần Thụ Thiên?”
Mặc dù lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nhưng là từ cụm “Thụ mệnh vu thiên” này mà suy đoán, có thể là cùng một người với suy nghĩ của y. Trần Trí thử hỏi dò: “Ngươi cảm thấy thế nào?” (Thụ mệnh vu thiên: nhận được lệnh của trời)
Thôi Yên lắc đầu: “Chẳng thế nào cả.”
“Có ý gì?”
“Quá xấu xí, không bằng nửa phần ngon miệng của Bệ hạ.” Thôi Yên hướng về phía y nhướn mày, “Nghe nói đó là tướng mạo truyền thừa nhiều đời của Trần gia, cũng may Bệ hạ không theo hắn, nếu không, sao có thể cá nước giao hoà hôm nay ”
Trần Trí: “…” Trời gϊếŧ, đồ làm biếng, Giai Vô!
Trần Trí bị chặn cả hai lần đường quyết định sử dụng đòn sát thủ, nắm tay Thôi Yên, bỏ vào trong miệng cắn: “Ngươi không đi, ta cắn…” Ngón tay nửa cắn nửa ngậm hơi rung rung một chút, sau đó chủ động duỗi vào, móc vào lưỡi y…
“Phi phi phi!” Trần Trí lui về phía sau.
Thôi Yên khẽ mỉm cười, đem ngón tay ướt nhẹp chậm rãi đặt vào bên mép, nhẹ nhàng liếʍ, ánh mắt nóng hừng hực nhìn bờ môi Trần Trí, mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn.
Trần Trí quả thực biếи ŧɦái không bằng hắn, vén rèm cửa sổ lên liền chui ra bên ngoài!
Thôi Yên nhàn nhã tóm lấy chân y.
Trần Trí bị kẹt ở cửa sổ không tiến không lui được, nửa người dưới bị kéo, nửa người trên treo ở bên ngoài, tiến thoái lưỡng nan, giận đến đập thành xe.
Một túm của Thiên sư đại nhân, ngày xưa không túm được long khí, hôm nay túm được “long khí”. Mặc dù nửa chặng sau, Thôi Yên vẫn là kéo người trở về buồng xe, giọng ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ trấn an một phen, nhưng hoàng đế Bệ hạ bị treo để nửa kinh thành chiêm ngưỡng cũng vẫn không thay đổi thái độ. ( Long khí vế sau ý chỉ tức giận)
Chờ khi long xa dừng lại, cũng không để ý dừng ở nơi nào, xuống xe liền chạy.
Thôi Yên bất đắc dĩ đuổi theo, ngăn ở trước mặt: “Ngươi không nhìn một chút đây là nơi nào sao?”
Trần Trí lườm hắn trắng mắt.
“Ngươi không phải muốn đi Niên phủ sao?” Thôi Yên khẽ đỡ đầu y quay nghiêng, đối diện tấm bảng Niên phủ trên cửa cao.
…
Mặc dù, y cuối cùng vẫn thông qua mưu kế của mình đạt được mục đích, nhưng cái giá phải trả hơi quá cao một chút!
Vào giờ phút này, điều duy nhất y có thể làm chính là, tiếp tục nguyền rủa Giai Vô trời gϊếŧ, lười biếng! Cái mặt già của bản thân đều mất hết thể diện rồi!
Hôm nay tống hành, Niên gia phụ tử cũng đi, những lời nói chấn động của Trần Trí tất nhiên cũng rơi vào trong tai, chẳng qua là suy nghĩ của bọn họ cùng suy nghĩ ban đầu của Thôi Yên rất giống nhau, người đã từng làm hoàng đế, có ai không yêu mến quyền vị?
Lời thề kia tất nhiên là Thôi Yên buộc y nói, ý đồ là để cho Cao Đức Lai cùng Trương Quyền hai anh em kết nghĩa kia dốc sức làm việc.
Vì vậy lúc Âm Sơn công lén liên lạc với các cựu thần triều Trần, xuất phát từ nhiều lý do phức tạp như là tò mò, tham gia náo nhiệt, hóng hớt mà đi theo, cho đến trời tối về đến nhà mới biết hạ nhân một mực tìm mình, Hoàng đế cùng Thiên sư đến dạo chơi đã ở trong phủ lượn cả một buổi chiều.
Niên phụ mồ hôi đầm đìa chạy đi thỉnh tội, nhưng thấy được một màn thiếu chút nữa hồn phi phách tán——
Bên trong khúc quanh hành lang, trong chòi nghỉ chân, Trần Trí đang cười híp mắt cùng Trần Thụ Thiên nói chuyện.
“Bệ hạ…” tiếng kêu lạc cả giọng xuyên qua khoảng cách mấy chục trượng, chuẩn xác đưa vào trong lỗ tai Trần Trí: “Vi thần tiếp giá chậm trễ, xin Bệ hạ thứ tội.”
Trần Trí cười nói: “Không sao, dạo chơi thôi mà, dạo chơi không gặp được chủ nhà cũng là việc bình thường. Niên khanh đi chơi chỗ nào rồi?”
Niên phụ nghe cả một buổi chiều tiếng than thở ai oán cùng chuyện tào lao kiên quyết không thừa nhận là mình đi chơi: “Cùng mấy đồng liêu đàm luận chuyện thời sự, nói hăng quá, quên cả thời gian.” Đến gần, mới nhìn thấy Thôi Yên cũng ở đây, liền ngồi ở bên cạnh người Trần Thụ Thiên, vừa rồi bởi vì góc độ nên bị chắn không nhìn thấy. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói: “Đây là tiểu chất Niên Phục, là con trai người anh em họ phương xa của ta, bởi vì còn bé đã mất cha, mới ở nhờ trong nhà ta.”
Trần Trí cười nói: “Liếc thấy hắn, còn tưởng rằng phụ hoàng tái thế, làm ta giật cả mình.”
Niên phụ cười xòa nói: “Bệ hạ còn nhỏ đã kế vị, sợ là đã không còn nhớ rõ giọng nói dung mạo tiên đế. Dáng người thì không khác nhiều lắm, nhưng khí độ phong thái kém xa trăm ngàn dặm, vạn lần không thể so sánh cùng tiên đế.”
Trần Trí lắc đầu: “Ngươi ta bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận mãi không ra câu trả lời, ngày khác kêu đám người Âm Sơn công cùng nhau nói rõ, xem là ta không nhớ rõ, hay là Niên khanh hồ đồ.”
Niên phụ không nhận, vòng vo đổi đề tài, nói muốn thiết yến khoản đãi bọn họ.
Trần Trí cũng không khách khí, cùng Thôi Yên ăn chực bữa cơm rồi mới đi.