Dịch: Phong Bụi
Tin tức, tin tức, tin tức xấu.
Ngày tháng trôi qua đều đặn. Thẩm Thận Nguyên đã không còn phân biệt rõ rốt cuộc thế giới của La Lâm Lâm là giấc mộng của Thẩm Thận Nguyên hay thế giới của Thẩm Thận Nguyên là giấc mộng của La Lâm Lâm, Trang Sinh Hiểu mộng mê hồ điệp, Trang Công biến thành hồ điệp đã rất hạnh phúc, vậy Thẩm Thận Nguyên biến thành La Lâm Lâm có phải cũng sẽ hạnh phúc? Nếu như là hạnh phúc, tại sao cậu lại không tiếp tục? Có lẽ đây là một cơ hội tốt để cậu bắt đầu lại cuộc sống của mình… nhất là khi cậu đã quen với việc mỗi sáng sớm tìm váy hồng váy xanh để mặc.
Tất cả bắt đầu lại từ đầu, cậu vẫn có thể trở thành ngôi sao. Có thế lực vững chắc như nhà họ La chống lưng, con đường làm nghệ sĩ của La Lâm Lâm nhất định sẽ xuôi chèo mát mái. Cậu có thể học những thứ mà trước kia cậu không kịp học: Piano, violin, thư pháp, quốc họa, võ tự do…
Nghĩ mà xem, lúc đi trên đường bị một đám lưu manh trêu ghẹo, cậu trước tiên lấy violin ra, ưu nhã kéo một khúc nhạc, sau đó trong lúc đám lưu manh còn đang ngơ ngẩn, cậu liền giở tuyệt học đã thất truyền từ lâu nào đó đánh cho bọn chúng bò lăn bò càng, sau đó lấy bút vẽ lên tường một bức tự họa, bên cạnh còn đề năm chữ La Lâm Lâm chân tích
(vết tích đích thân La Lâm Lâm để lại)… Cool biết bao!
(Hết đỡ nổi độ hoang tưởng của bạn này =]])
Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn bị hấp dẫn bởi viễn cảnh vĩ mô mình tự vẽ ra, lập tức gọi điện thoại cho La Thiếu Thần.
“Tiểu Tiểu thúc thúc, con muốn học piano!”
“Piano không biết động đậy, mỗi ngày con không động đậy là được rồi. Nếu muốn mở nắp đàn ra, con chỉ việc kéo môi lên, tạo hình của bàn phím và hàm răng cũng tương tự nhau thôi.”
“Con đang nói là học đánh piano.”
Đầu kia im lặng ba giây mới hỏi, “Con chắc chứ?”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy như bị ba giây kia vũ nhục, “Con cực kỳ chắc chắn.”
“Thẩm Thận Nguyên hát thế nào?”
“…….” Cậu khẳng định chắc chắn rằng, La Thiếu Thần vừa hỏi câu đó vừa cười. Đây rõ ràng là uy hϊếp, uy hϊếp một cách trắng trợn! Yêu thích ca sĩ nào có liên quan gì đến việc học đàn? Khả năng thưởng thức cùng với thiên phú, nỗ lực có thể gộp chung vào làm một sao? Tất nhiên, yêu thích Thẩm Thận Nguyên là người có khả năng thưởng thức cực cao không phải bàn cãi.
“Hửm?”
“…Phim anh ấy đóng tốt hơn.” Thẩm Thận Nguyên khuất nhục tiếp nhận uy hϊếp.
“Chú giúp con báo danh lớp piano.”
“Là lớp học piano.”
“Đều giống nhau mà.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Bây giờ lại giống nhau rồi? Vừa rồi rõ ràng không giống!
Gác điện thoại, cậu trở về bên máy tính, lên mạng.
Tài khoản ở “Hi nháo giang hồ” vẫn bị treo, Đại Kiều và Trương Tri vẫn ở Mỹ, tin tức về Thẩm Thận Nguyên vẫn… Í? Dòng thứ tư của trang tìm kiếm là một thread của diễn đàn Trời cao biển rộng: Quán bar phát nổ Thẩm Thận Nguyên sống chết chưa rõ.
Phát nổ?
Đầu óc Thẩm Thận Nguyên nổ bùm một phát, thân thể mất hết sức lực, tay cầm chuột khẽ run rẩy, click ba cái mới mở được trang web…
Thread này đã bị xóa.
…….
Đùa nhau à!
Hô hấp bị nén lại suýt chút nữa cũng bùng nổ theo, Thẩm Thận Nguyên đấm ngực.
Thread này tại sao lại bị xóa? Là vì nội dung quá tối tăm, hình ảnh quá máu me, từ ngữ quá nhạy cảm, hay là người lập thread quá mức tục tĩu? Là bị ai xóa đi? Mod? Supermod? Admin?
…không đúng! Trọng điểm của vấn đề là có phải cậu đã bị nổ chết rồi hay không?!
Chuyện lớn như vậy cậu không thể nào không nhớ một chút gì cả.
Thẩm Thận Nguyên đi đi lại lại trong phòng, cố gắng nhớ lại những chi tiết sau khi cậu đến quán bar và trước khi biến thành La Lâm Lâm. Cậu nhớ lúc đó được nghỉ phép, không có việc gì làm, chạy đến quán bar chơi, uống một chút rượu, cảm thấy có chút say, liền ra ngoài hóng gió…
Ký ức đột nhiên bị đứt đoạn.
Cậu nằm sấp trên nền nhà bắt đầu hít đất, nỗ lực thật lâu, một cái cũng không hít nổi, lại xoay người gập bụng, vừa gập được hai cái, đã mệt đến không động đậy nổi.
Thẩm Thận Nguyên nằm trên mặt đất, nhìn lên trần nhà, bất ngờ bật dậy chạy đến máy tính, nhập vào Thẩm Thận Nguyên, quán bar, kết quả tìm được cũng chỉ có tin tức đó, cậu thử tìm hình ảnh, cũng không thể mở được như cũ, lại sửa thành Thẩm Thận Nguyên, phát nổ; quán bar, phát nổ… đều không tìm được kết quả mong muốn. Đi vào diễn đàn Trời cao biển rộng, lục tung tất cả các thread, đều không tìm thấy thread nào có những tin tức liên quan đến thread trước, như thể thread đấy là một ảo giác được truyền đến từ giữa không gian.
Cậu phiền muộn đập bàn… xoa xoa lòng bàn tay.
Cho dù có thể chỉ là một trò nghịch ngợm, nhưng hai chữ quán bar mà thread đó đề cập đến khiến cậu không thể nào không quan tâm.
Chuông cửa vang lên, là Lang Nam đến đưa cơm trưa.
Thẩm Thận Nguyên tắt máy tính đi, lấy cái túi xách màu hồng hình đầu heo từ trong phòng ra, đi đến trước sô pha, mắt tròn xoe nhìn Lang Nam.
Lang Nam và cậu bốn mắt nhìn nhau một lúc, vội vàng lắc đầu, “Không được.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Đàn ông con trai không thể nói không được.”
“Vậy thì đừng.”
“Đừng là độc quyền của nữ giới.”
Lang Nam giơ tay đầu hàng, “Hậu quả lần trước đưa con đi là chú phải bắt đầu lại từ việc thực tập.”
“Chức vụ có thay đổi không?”
“Không.”
“Tiền lương?”
“Có khả năng…”
“Nội dung công việc.”
“Tăng gấp mấy lần.”
“Nghe vậy có vẻ không nghiêm trọng chút nào cả.”
Lang Nam bi phẫn nói: “Như thế còn chưa nghiêm trọng sao?”
“So với bị nổ banh xác thì sao?”
“Nổ banh xác?” Vẻ mặt của Lang Nam có chút cổ quái, “Sao đột nhiên lại nói tới nổ banh xác?”
Thẩm Thận Nguyên nhảy bổ lên sô pha, Lang Nam vô thức lùi lại nửa bước, “Chú chắc biết Thẩm Thận Nguyên ở chỗ nào phải không?”
Lang Nam nghẹn họng, “Lần trước chú nói là không biết rồi mà.”
Thẩm Thận Nguyên im lặng một lúc lâu, nói: “Anh ấy bị nổ ra làm sao rồi? Toàn bộ mặt mũi bị biến dạng? Hay là máu thịt lẫn lộn?”
“Dù sao cũng là không hay ho lắm.” Lang Nam nói xong mới phát hiện ra vẻ mặt của Thẩm Thận Nguyên trở lên cực kỳ cổ quái, bi thương, vội vàng nói xin lỗi, “Chú không cố ý đâu nha. Hơ, xin lỗi, chú nghĩ cậu ta nhất định sẽ hồi phục thôi.”
“Có biết ai làm không ạ?”
“Có rất nhiều thông tin khác nhau.”
“Thông tin đáng tin nhất ấy.”
“Fan hâm mộ vì yêu sinh hận.”
“…Trong lòng con dễ chịu hơn một chút rồi.”
“Hả?” Lang Nam không hiểu được đáp án đó có chỗ nào khiến người ta cảm thấy tâm tình được an ủi.
Thẩm Thận Nguyên quỳ trên sô pha, thở dài nói: “Quả nhiên là vì quá đẹp trai mà.”
(=]] *đập bàn đập ghế*)
Lang Nam: “………”
Thẩm Thận Nguyên dựa vào cửa sổ nhìn xe của Lang Nam dần dần ra khỏi khu chung cư, lập tức đội mũ, đi giày ra ngoài.
Lang Nam đã không dám đưa cậu đi thì cậu sẽ tự đi. Dù sao hiện giờ giao thông phát triển như thế này, xe bus xe taxi một đống, cậu không tin không đến được Y Mã Đặc. Nếu không được nữa thì cậu cũng vẫn còn hai chân!
Gọi taxi khá thuận lợi.
Thẩm Thận Nguyên mở cửa xe, liền nghe thấy tài xế hỏi: “Em gái bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm tuổi.”
“….Không giống nha.”
“Mặt non.”
“Đi đâu?”
“Y Mã Đặc.”
“Đấy không phải là công ty đào tạo diễn viên sao? Cô đến đó làm gì vậy?”
“Báo danh.”
“…. Cô thật sự hai mươi lăm tuổi đấy chứ?” Tài xế kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
“Có cần cho chú xem chứng minh thư không?”
Tài xế nhiệt tình gật đầu.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không mang.”
Tài xế: “…….”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Bây giờ đã tính tiền chưa? Chú chưa bắt đầu đi thì không được tính nha.”
Tài xế chậm rãi khởi động xe, “…. Bây giờ thì tôi tin cô hai mươi lăm tuổi rồi.”
Tòa nhà Y Mã Đặc chói lọi đến nhức mắt dưới ánh nắng mặt trời. Thẩm Thận Nguyên trước khi ký kết hợp đồng đã từng do dự rất lâu vì tòa nhà này. Cậu không biết bản thân có thể chịu đựng mà làm việc lâu dài bên trong quả quýt hình lập phương này được không.
Có điều, giờ này, cậu chỉ muốn hét to lên với nó: “Ta yêu mi lắm!”
Cậu cảm khái đi vào cổng. Cửa thủy tinh bóng loáng, sàn nhà bóng loáng, cột nhà bóng loáng …
“Cô bạn nhỏ, xin hỏi cháu tìm ai thế?”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn người bảo vệ đang chắn đường cậu, mỉm cười. Ồ, còn có cả chú này nữa, cái đầu hói bóng loáng.
“Cô bạn nhỏ?” Bảo vệ huơ huơ tay về phía cậu.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cao Cần có ở đây không?”
Bảo vệ ngạc nhiên. Ông ta vẫn nghĩ lại là một fan nhỏ tuổi đến tìm ngôi sao nào đó, ai ngờ được lại là tìm Cao Cần? “Ông ấy không có ở đây.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Ồ, vậy Tiểu Chu có ở đây không?”
Bảo vệ càng ngạc nhiên hơn: “Cô ấy vừa ra ngoài rồi.”
Tiểu Chu lại không cùng Đại Kiều đi Mỹ? Thẩm Thận Nguyên kích động,
“Có thể gọi điện thoại gọi cô ấy quay về không?”
Bảo vệ hồ nghi hỏi: “Bé tìm cô ấy có việc gì sao?”
“Có! Một việc hết sức quan trọng. Chú nói với cô ấy, là việc… có liên quan đến Thẩm Thận Nguyên!”
Bảo vệ tuy thấy cậu không rõ lai lịch, thái độ khả nghi, nhưng thấy cậu nói chuyện có đầu có đuôi, lại quen biết người trong nội bộ công tế yêu, trong lòng có chút…, nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hay là bé ngồi đợi một lúc, bác giúp bé gọi điện hỏi xem.”
“Vâng vâng vâng!” Thẩm Thận Nguyên gật đầu như giã tỏi. Lúc này đừng nói để cậu ngồi đợi một chút, cho dù có bảo cậu trồng cây chuối bằng một tay, cậu dù chết cũng phải hoàn thành. Trở thành La Lâm Lâm lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ở gần bạn bè đến thế.
Bảo vệ vẫn có chút không an tâm, vừa đi vừa quay lại nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn ngồi yên chỗ cũ, nở một nụ cười đáng yêu vô cùng, đưa mắt tiễn ông ta.
“Lâm Lâm?”
Đầu óc của Thẩm Thận Nguyên như bị sét đánh trúng, ngoài cuống trong càng cuống, trong đầu nghi hoặc bay vòng vòng: Anh ta tại sao lại ở đây tại sao lại ở đây tại sao ……. Điều này không khoa học chút nào không khoa học chút nào không khoa học chút nào………
“La Lâm Lâm.” La Thiếu Thần đi đến trước mặt cậu, giơ một ngón tay ra, cứng rắn kéo mặt cậu quay lại, đối diện với mình.
Thẩm Thận Nguyên nặn ra một nụ cười, “Tiểu Tiểu thúc thúc, cuối cùng chú cũng xuống rồi.”
“Cuối cùng?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Hôm nay chú làm có mệt không?”
La Thiếu Thần hỏi: “Con ở đây đợi chú à?”
“Đúng vậy.” nụ cười của Thẩm Thận Nguyên tự nhiên hơn, hai mắt lóe lên tia vui mừng và hưng phấn.
La Thiếu Thần nhướn mày, “Không phải là đợi Thẩm Thận Nguyên sao?”
“Í? Thẩm Thận Nguyên có ở đây không ạ?” Cậu chớp chớp mắt.
“Không có.”
“Ồ.” Thẩm Thận Nguyên vẫn duy trì vẻ tươi cười. Ai nói không có, không phải ở ngay trước mặt anh đây sao? Chỉ có anh không có mắt nhìn anh hùng mà thôi.
La Thiếu Thần hỏi: “Tìm chú có việc gì?”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu lấy cái ví ở trong túi xách ra, lấy một xấp tiền từ trong ví ra, “Con muốn ăn cơm Pháp!”
La Thiếu Thần: “…….”
Bảo vệ chạy đến, “Cô bạn nhỏ, vừa rồi…”
“Con tìm thấy rồi!” Thẩm Thận Nguyên hét to.
Bảo vệ bị hét đơ người.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay của La Thiếu Thần ra sức kéo ra ngoài, “Cám ơn bác nhé, cháu tìm thấy chú của cháu rồi, không cần nhờ người đi tìm nữa đâu. Làm bác vất vả rồi! Tạm biệt! Không phải tiễn đâu ạ!”
Bảo vệ nhận ra La Thiếu Thần, thấy anh ta không nói lời nào bị La Lâm Lâm kéo ra ngoài, chợt hiểu ra, nói: “Thì ra bé tìm Tiểu Chu là muốn nhờ cô ấy tìm chú của bé, thực ra không cần phiền phức như thế đâu, tìm các bác là được rồi.”
………
Cánh tay của Thẩm Thận Nguyên cứng đờ.
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn cậu, “Con quen Tiểu Chu sao?”