Dịch: Phong Bụi
Điện thoại, điện thoại, được cầm rồi.
La Thiếu Thần dắt cậu ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang dài kiểu Âu đến tận cuối. Cuối hàng lang, hai cánh cửa màu trắng ngà đóng chặt, khiến cho Thẩm Thận Nguyên không khỏi nhớ đến phòng thi vấn đáp. Cậu bất ngờ dừng bước, hít thở sâu.
La Thiếu Thần nhìn. “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên thì thầm: “Chúc con may mắn đi.”
La Thiếu Thần hỏi: “Thế nào thì được coi là may mắn?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chủ nhân ra ngoài chưa quay lại.”
La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, dường như không hiểu được đứa trẻ nhỏ tuổi như thế này học đâu ra những tư tưởng linh tinh như thế, “Không thể nào đâu, trước khi đến chú xác nhận rồi.”
“Có thể xảy ra kỳ tích chứ.”
“……..”
“Con đang nói là việc gấp.”
“Ấn chuông cửa là biết liền.” La Thiếu Thần ấn chuông.
Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp cầu nguyện, cửa đã mở ra rồi.
Sử Mạn Kỳ mặc bộ bộ quần áo trắng như tuyết đứng sau cánh cửa, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên liền vươn tay ra ôm lấy, “Lâm Lâm.”
Thẩm Thận Nguyên ghé vào xương quai trắng như ngọc của cô hít thật sâu, sau đó lại giả vờ ngây ngẩn.
Động tác nhỏ đó không qua nổi mắt La Thiếu Thần, có điều nhớ đến trước khi vào cửa Thẩm Thận Nguyên cũng đã hít thở sâu, anh ta cũng không để ý nữa, thuận tay đóng cửa, nói với La Khải Trạch đi từ trong phòng ngủ ra: “Bên đó thế nào rồi?”
La Khải Trạch nói: “Sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Sử Mạn Kỳ biết họ sắp bắt đầu bàn công việc, kéo tay của Thẩm Thận Nguyên nói: “Mẹ đưa con vào phòng chơi nhé.”
…….
Cô nam quả nữ có trò gì chơi?
Thẩm Thận Nguyên hít vào mùi nước hoa tỏa ra từ mái tóc thả dài của Sử Mạn Kỳ, nửa tự nguyện nửa không đi vào phòng, cho đến tận lúc đóng cửa lại, mới giật mình nhận ra không ổn. Điều không ổn này tất nhiên không phải lo lắng về sự thanh bạch của Sử Mạn Kỳ, với tình trạng hiện nay của cậu cho dù có tà tâm cũng không làm gì được. Sự không ổn của cậu chính là lo Sử Mạn Kỳ sẽ nói chuyện với mình. La Lâm Lâm cho dù có cô độc hơn nữa cũng không thể đến nỗi cả mẹ đẻ cũng không nhận, phụ nữ vẫn luôn rất nhạy cảm, hơn nữa khả năng liên tưởng lại phong phú, chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi tất cả sẽ bị bại lộ.
“Lâm Lâm.” Sử Mạn Kỳ ngồi trên giường, cầm bộ bài Poker vẫy vẫy về phía cậu.
“Ực.” Thẩm Thận Nguyên nuốt nước bọt một cái, quay người chạy về phía cửa.
Sử Mạn Kỳ ngạc nhiên, đứng dậy bước dài chạy theo, trước khi cậu mở được cửa đã dùng sức bắt được cánh tay của cậu.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cánh tay bị nắm có hơi đau, không khỏi khẽ kêu một tiếng.
Sử Mạn Kỳ như tỉnh mộng, thả tay cậu ra, quỳ xuống, nói: “Chúng ta chơi bài được không?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tiến lên sao?”
“Được.”
“Mẹ thua thì phải dán giấy lên đầu.”
“…..Được.”
“Chơi nào.” Thẩm Thận Nguyên nhận lấy bộ bài từ trong tay Sử Mạn Kỳ nhảy lên giường.
Sử Mạn Kỳ đuổi theo giúp cậu cởi giày.
Thẩm Thận Nguyên lòng khẽ động, nghiêng đầu nhìn cô.
Sử Mạn Kỳ mỉm cười dịu dàng với cậu, “Nếu lạnh thì để mẹ mở điều hòa.”
“Không cần, không lạnh.” Thẩm Thận Nguyên khoanh chân ngồi trên giường.
Sử Mạn Kỳ phát bài.
Sau một vòng, Sử Mạn Kỳ thua.
Thẩm Thận Nguyên hưng trí bừng bừng kiếm được giấy định dán lên đầu cô.
Sử Mạn Kỳ làm khó, nói: “Không có hồ dán.”
“Có kim băng!” Thẩm Thận Nguyên hưng phấn cầm gói kim băng ra.
“…….” Sử Mạn Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Kim băng không thể ghim trên da đầu người.”
“Đúng rồi, là da thật a.” Thẩm Thận Nguyên nhìn cô chăm chăm.
Sử Mạn Kỳ bị cậu nhìn đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu ngẫm nghĩ, bất ngờ ngẩng đầu, nhổ một bãi nước bọt lên giấy, sau đó nghiêng người về phía trước, vỗ một cái dán lên cái trán bóng loáng của Sử Mạn Kỳ.
Sử Mạn Kỳ ngây người.
Thẩm Thận Nguyên chùi chùi miệng, xắn tay áo lên, nói: “Tiếp tục.”
Sử Mạn Kỳ: “……..”
Lần này đến lượt Thẩm Thận Nguyên thua.
Hai mắt Sử Mạn Kỳ liếc về phía đám giấy một cái, Thẩm Thận Nguyên như không có chuyện gì tiếp tục nháo bài.
“Không chịu phạt sao?” Cô dùng một giọng dỗ dành trẻ con, cười nói.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không phải phạt.”
“Tại sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Trước khi chơi đã nói rõ rồi, chỉ mẹ thua mới bị phạt.”
Sử Mạn Kỳ không biết nghĩ được cái gì, sắc mặt khẽ thay đổi, cầm bài một lúc lâu không động đậy, mắt chằm chằm nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên thầm tự phản tỉnh có phải đã đùa quá trớn rồi hay không. Nhưng là một đứa trẻ mới sáu tuổi, mức độ này vẫn có thể chấp nhận được, bàn về mức độ vô lại, vẫn chưa bằng một nửa cậu đối phó với Lang Nam.
“Có phải con vẫn còn nhớ chuyện đó không?” Sử Mạn Kỳ chậm rãi hỏi.
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên khẽ đùng một tiếng, thầm nói hỏng rồi.
Sử Mạn Kỳ gắng hết sức nói thật chậm, nỗ lực khiến cho mình trông thật thận thiện, thật rộng lượng, “Trong lòng con nghĩ gì, có thể nói cho mẹ biết được không?”
Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, hai bàn tay như vô thức nắm chặt bài.
“Mẹ là mẹ của con. Con là đứa con mẹ mang nặng đẻ đau, là một phần máu thịt của mẹ. Chúng ta là người thân nhất trong những người thân, chẳng lẽ con muốn chúng ta sau này cứ mãi như thế này sao?”
Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ thu bài lại.
“Lâm Lâm.” Sử Mạn Kỳ vươn tay nắm chặt lấy vai của cậu, “Nói cho mẹ biết, có phải con vẫn trách mẹ không?”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn cô một cái thật nhanh, lại cúi đầu.
Sử Mạn Kỳ mờ mịt mở miệng nói: “Chuyện này mẹ cũng đã bàn bạc với bố con, đều sẽ không nhắc lại nữa, Lâm Lâm cũng quên đi có được không?”
“Con muốn ngủ rồi.” Thẩm Thận Nguyên giằng ra khỏi tay cô, nhanh chóng trèo lên giường.
“Lâm Lâm!” Sử Mạn Kỳ không cam tâm hét lên một tiếng. lại nghe thấy cửa bị gõ hai cái không hề có chút thành ý, nhanh chóng mở ra.
La Khải Trạch sầm mặt đi vào, “Chuyện gì thế?”
Sử Mạn Kỳ vội vàng thu lại sự kích động lộ ra trên khuôn mặt, mỉm cười đứng dậy nói: “Lâm Lâm nói con buồn ngủ, muốn đi ngủ, em sợ con bị cảm lạnh, muốn bảo con thay quần áo.”
“Ồ.” La Khải Trạch hồ nghi liếc qua đám bài mà Thẩm Thận Nguyên phủi đi trong lúc vội vàng, “Con muốn ngủ thì để nó ngủ đi, anh ra ngoài ngồi.”
Sử Mạn Kỳ cúi người nhặt bài.
La Khải Trạch không kiên nhẫn thúc giục: “Động tác mau lên một chút, đừng đánh thức con.”
Vẻ mặt Sử Mạn Kỳ khẽ nhăn lại, không nói lời nào thu bài lại, đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận bọn họ đã đi khỏi và đóng cửa lại, Thẩm Thận Nguyên mới chậm rãi bò dậy, lén la lén lút đi đến đằng sau cánh cửa, dán tai lên cánh cửa nghe trộm.
Hiệu quả cách âm của cửa rõ ràng không như cậu dự liệu, rất không ra làm sao, nếu không La Khải Trạch đã không nghe được tiếng hét không được coi là quá to của Sử Mạn Kỳ.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy La Thiếu Thần hỏi: “Bé con ngủ rồi à?”
La Khải Trạch đáp: “Ừ, trẻ con mà, chơi mệt là lăn ra ngủ.”
La Thiếu Thần nói: “Bé rất thông minh, đừng mãi coi nó là trẻ con.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Là ai vẫn coi cậu như trẻ con mà lừa gạt suốt?! Không, là coi như đứa trẻ bị thiểu năng mà lừa gạt?!
Sử Mạn Kỳ nói: “Chú và Lâm Lâm sống chung có vẻ rất hòa thuận nhỉ?”
La Thiếu Thần nói: “Vâng, bé rất ngoan.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Là rất dễ lừa gạt phải không?
La Khải Trạch thở dài nói: “Trước khi chuyện này kết thúc, vẫn phải nhờ chú chăm sóc nó vậy.”
Sử Mạn Kỳ tranh nói: “Không sao cả, em có thể chăm sóc con mà.”
La Khải Trạch nói: “Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, em còn thời gian đâu mà chăm sóc nó? Đến lúc đó lại vất cho vυ' Triệu.” Khẩu khí của ông ta mang theo sự nghiêm nghị nhàn nhạt, Sử Mạn Kỳ trong chốc lát không nói gì nữa.
La Thiếu Thần nói: “Mọi người trước tiên cứ giải quyết cho xong việc, nghĩ cách bảo lãnh Khải Tùng đã.”
Thẩm Thận Nguyên giật mình. Đối với cậu mà nói, cái tên La Khải Tùng tuyệt đối còn có tiếng vang hơn cả La Khải Trạch: Playboy nổi tiếng của giới showbiz, bên người không bao giờ ngớt những scandal với các mỹ nữ. Năm ngoái vừa ly hôn với người vợ thứ hai, nếu như không nhớ nhầm, tin tức cuối cùng liên quan đến La Khải Tùng trước khi bản thân xảy ra chuyện là hắn cũng với một người mẫu mới vào nghề cuồng hoan trong một khách sạn đêm.
Đã dùng đến từ “bảo lãnh”, tức rõ ràng hắn đã phạm tội rồi. Là chuyện gì mà lại có thể khiến cho trên dưới nhà họ La đều như lâm đại địch?
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại trước khi mình chuyển đến nhà La Thiếu Thần đã có hai cảnh sát đến nhà họ La điều tra, hỏi về quan hệ giữa La Học Giai và Mục tiên sinh, không biết có liên quan đến chuyện này hay không.
La Khải Trạch cực kỳ phối hợp nói tiếp câu chuyện, “Hiện này chỉ sợ nhà họ Mục giở thủ đoạn.”
La Thiếu Thần nói: “Giở thủ đoạn có thể không phải nhà họ Mục.”
“Còn có ai dính líu vào chuyện này nữa?”
“Bạn bè ở cục cảnh sát nói, Mục Tất Thành dính líu vào một vụ án cực kỳ phức tạp, thượng cấp rất quan tâm.”
“Vụ án kiểu gì?” La Khải Trạch hỏi ra miệng, phòng khách im lặng một lúc.
Thẩm Thận Nguyên chịu không nổi dán tai càng sát hơn.
“Vậy phải tính toán phương án khác thôi.” Không biết giữa đoạn thời gian trống đó xảy ra chuyện gì, ngữ khí của La Khải Trạch trở nên cực kỳ ngưng trọng. “Chuyện này trước tiên đừng để bố biết, tuổi tác bố cao rồi, không nên bận tâm về việc như thế này.”
“Vâng.”
“Học Dĩnh đã biết chưa?”
“Biết rồi.”
“Được, để anh bàn bạc với nó, trước tiên tốt nhất là để cho Học Giai ra nước ngoài.” La Khải Trạch hít một hơi thật sâu, sau đó phát ra âm thanh ngồi dậy.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng hoảng sợ, vội vàng bò trở lại giường, vừa nằm xuống, cửa đã bị mở ra.
La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ cùng đi đến bên giường, nhìn cậu một lát.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy một đôi tay giúp cậu đắp chăn, lát sau cảm giác áp bức chầm chầm biến mất, cửa cạnh một cái đóng lại. Cậu vểnh tai lên nghe ngóng, bọn họ thấp giọng nói với La Thiếu Thần vài câu, liền truyền đến tiếng công tắc đóng cửa chính lại, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, La Thiếu Thần hét lên với cậu: “Dậy đi, về nhà thôi.”
“……” Thẩm Thận Nguyên đã triệt để hiểu được cái cảm giác bố mẹ ở bên thì như châu như ngọc, bố mẹ đi rồi thì như cỏ như tranh.
La Thiếu Thần đi đến bên giường, vừa định giơ tay tát vào mặt cậu, liền nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt đó chợt mở ra, nhìn chăm chăm vào anh, đôi mắt hắc bạch phân minh có hơi chút ngái ngủ.
Thẩm Thận Nguyên nằm ườn trên giường, “Con muốn ngủ.”
“Về nhà ngủ.” La Thiếu Thần trực tiếp ôm lấy cậu.
Thẩm Thận Nguyên vô thức vươn tay ôm lấy cổ anh.
La Thiếu Thần ôm cậu đi thẳng, đến tận cửa thang máy mới dừng lại.
“A!” Thẩm Thận Nguyên thấp giọng kêu lên một tiếng.
La Thiếu Thần hỏi: “Hử?”
“Giày của con,” Thẩm Thận Nguyên đi tất, đứng trên sàn nhà lát đá hoa, “Vẫn ở trong nhà.”
La Thiếu Thần quay trở lại phòng, phát hiện cửa đã tự động khóa rồi, thẻ lại ở trong tay mấy người La Khải Trạch. Tuy rằng bọn họ đi chưa xa, nhưng mà vì một đôi giày mà gọi lại thì đúng là lấy dao mổ trâu gϊếŧ gà.
Anh quay đầu lại, thấy Thẩm Thận Nguyên dáng vẻ đáng thương nhìn mình.
“Lại đây.” Anh giang hai tay về phía cậu.
Thẩm Thận Nguyên lon ton chạy hai bước, “Chú định đưa giày của chú cho con đi sao?”
La Thiếu Thần nói: “Nếu như đường chúng ta đi là đường thủy, con lại có hai mái chèo thì chuyện đó có thể cân nhắc.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chân con to hơn chú tưởng tượng đó.”
La Thiếu Thần có chút ngạc nhiên cậu lại có thể nghe hiểu cách nói vòng vèo của mình, khom người bế cậu lên, nhéo nhéo cái chân nhỏ, “Chú xác định chân của con là đồ thật, không phải là tưởng tượng ra, sau này con có thể dùng chúng để đi trên mặt đất nhé.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú có thể cởi giày ra, con đi cho chú xem.”
“Sau khi về nhà, con sẽ có cơ hội.”
“Lúc đó thì con có giày của mình rồi.”
“Rất tốt.” La Thiếu Thần đi vào thang máy, ấn nút đi xuống chỗ để xe ở tầng hầm, “Vấn đề đã giải quyết thành công.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Nói lên thì nghe thì chính xác có vẻ đã giải quyết thành công, nhưng tại sao trong lòng lại có cảm giác……bản thân bị lung lay rồi thế?
Lên xe, cái bánh mì kiểu Pháp như một cái xác khô, chiếm mất chỗ ngồi của cậu.
La Thiếu Thần nhét cậu vào trong.
Thẩm Thận Nguyên hai tay ôm lấy cái bánh Pháp, dùng như cái gậy, chỉ vào La Thiếu Thần đang lên xe ở đầu kia, “Dẫn con đi ăn cơm Pháp!”
La Thiếu Thần đẩy cái bánh mì ra, ngồi vào, “Nếu như con có giày.”
“Chú nghĩ cái bánh mì này có thể làm nguyên liệu, gặm cái là ra đôi giày được sao?”
“Con có thể thử xem.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhìn chân mình, lại nhìn cái bánh Pháp, thở dài nói: “Chân của con quả thực to hơn tưởng tượng.”
Trước khi về nhà, La Thiếu Thần đi qua một nhà hàng.
Thẩm Thận Nguyên đã không còn ôm ấp hy vọng gì với anh ta nữa, cho nên khi anh ta xách hai túi mỹ thực to quay lại, sự vui mừng trong lòng cậu có thể so sánh với việc nhận được quà sinh nhật, “Là gì thế?”
“Đồ ăn kiểu Hoa.”
“Con muốn ăn cơm Pháp.” Kỳ thực Thẩm Thận Nguyên không hề cố chấp rằng không ăn cơm Pháp không được, chỉ là nói đi nói lại nhiều lần như vậy rồi, thành thói quen, cứ thuận miệng nói vậy, nhưng hai tay lại không ngừng quấy đảo thức ăn.
La Thiếu Thần nói: “Con có thể lấy bánh mì kiểu Pháp làm món chính.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..”
Bánh mì kiểu Pháp lần này thực sự trúng đạn nằm dài, thước đo căm hận đã kéo lên đến đỉnh điểm.
Suốt đường ngửi phải mùi thức ăn ngon lành, khó khăn lắm mới về đến nhà, Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp bổ vào gặm một miệng vịt quay thơm lừng đã bị La Thiếu Thần bắt đi tắm.
“Con không biết tắm!” Thẩm Thận Nguyên nằm dài ra sàn, “Con muốn ăn vịt quay, muốn ăn vịt quay…”
“Ăn một miếng rồi đi tắm.” La Thiếu Thần lấy đũa gắp một miếng nhét vào miệng cậu.
Thẩm Thận Nguyên vui vẻ nhai.
Điện thoại của La Thiếu Thần bất ngờ reo, thuận tay thả đũa xuống, đi đến một bên tiếp điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên cầm lấy đũa nhanh chóng ăn.
Đợi đến khi La Thiếu Thần quay trở lại, vịt quay chỉ chừa lại có một nửa.
Thẩm Thận Nguyên vô tội nhìn anh, “Vịt quay vốn là cả miếng… con từ nãy đến giờ vẫn chỉ ăn miếng đấy.”
La Thiếu Thần để điện thoại lên bàn, thuận tay đem tất cả các món khác ra, “Trước tiên ăn cơm vậy.”
Điện thoại…Điện thoại… Điện thoại….
Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên như ruồi bâu trứng thối, thế nào cũng không chịu dời đi.
“Sao thế?” La Thiếu Thần hỏi.
“Con có thể… có thể mượn điện thoại của chú chơi game không? Ha ha? Không được thì thôi vậy.” Thẩm Thận Nguyên rất không có cốt khí đến mức phủ định trước khi anh trả lời.
“Có thể.”
“Dạ. Con biết là không… í?” Thẩm Thận Nguyên ngây ra nhìn anh, không dám tin tất cả lại dễ dàng như thế.
La Thiếu Thần lấy một chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, sau đó nhét chiếc điện thoại trên bàn vào túi, “Chơi đi.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….” Cậu mở danh bạ của điện thoại ra….. Rất tốt, đây quả nhiên là một chiếc điện thoại rất phù hợp, cũng chỉ phù hợp chơi game.