Dịch: Phong Bụi
Thù lao, thù lao, ăn mất rồi.
Tuy rằng kinh phí của đoàn làm phim rất eo hẹp, nhưng biết bọn họ chưa ăn cơm, giám chế lập tức chia suất cơm của mình ra làm ba, nhiệt tình mời họ cùng ăn cơm.
Sau khi trải qua một loạt va chạm kịch liệt, Lang Nam bại trận chỉ biết nhận lấy phần “tặng kèm”, cùng Thẩm Thận Nguyên bưng lên đám cơm bọc bằng giấy ăn, ăn cùng với mù tạc muối và đậu hũ lên men.
Giám chế không ngừng mời chào: “Không phải khách sáo, ăn nhiều một chút.”
Lang Nam, Thẩm Thận Nguyên: “…”
“Chốc nữa tôi và đạo diễn sẽ thương lượng, sẽ quay cảnh của hai người trước.”
Thẩm Thận Nguyên ngậm một miếng cơm trong cổ họng, một lúc sau mới nuốt xuống, “Cảnh của hai chúng tôi?”
Giám chế đem hai cái đũa dựng đứng trên đầu, vui vẻ nói: “Bé quên là bé muốn làm ngôi sao nhỏ sao? Ngôi sao nhỏ, ngôi sao nhỏ…”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đây không phải vấn đề quên hay nhớ, mà là vấn đề có chấp nhận hay không!
Lang Nam hỏi: “Tôi cũng phải diễn sao?”
Giám chế đáp: “Ngoại hình đặc biệt như anh, nhất định phải cho quần chúng chiêm ngưỡng! Nếu không sẽ lãng phí
biết bao
ý tưởng sáng tạo thần kỳ của đấng tạo hóa.”
(Bác này nói kháy thâm thúy thế =))~)
Lang Nam đang chìm đắm trong sự vui mừng sắp được bước lên màn bạc hoàn toàn không chú ý đến những lời này. Anh ta hí hửng hỏi: “Vậy tôi diễn vai gì?”
“Thế giới thần tiên…”
“Thế giới thần tiên…?” Lang Nam kỳ vọng chớp chớp mắt.
“Quần chúng của thế giới thần tiên.”
“…….”
Giám chế thấy anh ta xị mặt ra, lập tức giải thích: “Không phải là quần chúng bình thường nha.”
“Không bình thường đến mức độ nào?” Lang Nam liếc đôi mắt cá chết qua.
“Là quần chúng của thế giới thần tiên.”
“……” Lang Nam tiếp tục liếc đôi mắt cá chết.
Thẩm Thận Nguyên gặm gặm đũa, nói: “Diễn quần chúng cũng được, tôi không vấn đề gì.”
Giám chế lắc đầu, nói: “Bé không phải diễn quần chúng, bé sẽ diễn con trai của Bách Hoa vương hậu của Thế giới thần tiên.”
Vừa nghe đã thấy phần phải diễn rất nhiều.
Thẩm Thận Nguyên vội vàng hua tay nói: “Tôi không rảnh.”
“Không sao, chết nhanh thôi mà.”
“……”
Giám chế nói: “Hơn nữa độ khó rất thấp, không phải thuộc lời thoại, chỉ cần tiếp chiến, đá chân, chịu ăn tát, giả chết là được rồi.”
“…….” Thẩm Thận Nguyên nói, “Tôi có thể diễn được độ khó cao, thật đấy, học thuộc lời thoại cũng không thành vấn đề.”
Giám chế nói: “Lúc đầu thì có thể, nhưng mà đạo diễn không chấp nhận kéo búa bao, cho nên…”
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy ống tay áo của Lang Nam, “Vai diễn bất bình thường như thế, chú nhất định sẽ không đồng ý đâu, phải không?”
Giám chế nói: “Không bất bình thường đâu, hoàn toàn là người qua đường A, tuyệt đối không có cá tính, chỉ giống như biển quảng cáo thôi.”
(=.= thế mà cũng nói.)
Vai diễn vũ nhục người ta như thế Lang Nam nhất định sẽ không đồng ý, Thẩm Thận Nguyên rất có lòng tin đối với anh ta!
“Được.” Lang Nam nói.
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Lang Nam nói: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn có một mong ước, đó là hy vọng có một ngày,
mẹ tôi có thể nhìn thấy tôi trên ti vi. Bây giờ, khó khăn lắm mới có được cơ hội này, tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ.”
Giám chế nói: “Đúng thế, đừng từ bỏ! Chúng tôi là đại chế tác! Nhất định sẽ nổi tiếng thôi!”
Thẩm Thận Nguyên kêu lên: “A!”
Lang Nam căng thẳng, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên lạnh lùng phì một mẩu gì đó từ đầu lưỡi ra, “Không sao, ăn phải giấy ăn trong hộp cơm của đại chế tác thôi.”
Giám chế: “…….”
Thế sự quả thật không ai có thể ngờ.
Đoàn làm phim ăn cơm ăn cả một bụng phừng phừng đầy lửa, nhưng không vì thế mà tiêu cực đãi công, mà tập thể còn nảy sinh ý nghĩ phải nhanh chóng quay xong để thoát khỏi đoàn làm phim này, do vậy mà tiến độ nhảy vọt một cách cực kỳ vô lý.
Quản lý phục trang dùng hai miếng vải bố hợp thành một bộ “trang phục nhi đồng thế giới thần tiên”, đưa cho Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên nhắc tấm bố lên, nghi hoặc hỏi: “Đây không phải vẫn là hai miếng vải bố sao?”
Quản lý phục trang đáp: “Chúng được khâu lại với nhau rồi mà.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi muốn bãi công.”
“Tiểu tổ tông à, bé có chỗ nào không hài lòng chứ?” Trường quay chỉ cần xuất hiện một từ ngữ mẫn cảm là giám chế liền xuất hiện ngay trong vào ba giây.
Thẩm Thận Nguyên đưa tấm bố cho ông ta, “Nếu như ông chịu mặc bộ đồ này chạy đến trước cổng Cố Cung múa cột, tôi sẽ hài lòng.”
Mặc bộ y phục này thì không sao, múa cột cũng không thành vấn đề, nhưng mà, vé máy bay đến Cố Cung đúng là vấn đề rồi đó.” Giám chế thở một hơi dài, đưa y phục cho quản lý phục trang, “Nghĩ cách nữa đi.”
Quản ký phục trang nói: “Nếu như có thể thay đổi kịch bản, tôi sẽ có cách khác.”
“Biên kịch đâu rồi?”
Biên kịch nhanh chóng xuất hiện ở đằng sau ông ta, “Bắt đầu từ lúc cây gậy ma pháp khiến cho bốn mùa của thế giới thần tiên thay đổi biến thành gậy yên hoa mười lăm đồng một bao,
tôi đã quen rồi. Muốn sửa như thế nào?”
Quản lý phục trang nói: “Tiểu vương tử vì rất yêu thế giới loài người, cho nên luôn luôn khoác trên mình một chiếc áo may ô cậu lấy trộm được từ thế giới loài người.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….” Tiểu vương tử không phải rất yêu thế giới loài người, mà có lẽ là rất thích tự ngược đãi bản thân!
Phụ trách làm tóc hỏi: “Tóc có cần cắt đi không?”
Thẩm Thận Nguyên nghĩ, cậu không để ý, nhưng mà sau khi La Lâm Lâm trở về có thể sẽ để ý.
Lang Nam cũng sống chết không đồng ý.
Cuối cùng phụ trách làm tóc để cho cậu thả tóc lên diễn, lý do là… như vậy khá nam tính.
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Đoàn làm phim này không chỉ đạo cụ được mua online trên Đào Bảo, mà phụ trách làm tóc cũng thế sao?
(Đào Bảo 淘宝 mạng bán hàng online lớn nhất Trung Quốc, có lẽ ý bạn í là toàn đồ ảo.)
Cho dù là như thế nào, cuối cùng cậu vẫn thả tóc, mặc áo may ô lên sàn.
Đây có lẽ là vai diễn túng thiếu nhất mà cậu từng đóng.
Đạo diễn chỉ dẫn họ diễn.
“Tiểu Lâm Lâm vì rất thích loài người, cho nên mới cố ý ném bóng vào lưng Bội Giác, sau đó Bội Giác quay người đuổi theo cô bé, hai người náo loạn một lúc, đại ma vương xuất hiện, Tiểu Lâm Lâm và đại ma vương đánh nhau kịch liệt, cuối cùng, Tiểu Lâm Lâm bị đại ma vương tát một cái lăn ra chết. Trước tiên chúng ta diễn cảnh ném bóng. Tiểu Lâm Lâm hiểu chưa?”
“…….” Cậu thu hồi lại lời vừa rồi. Đây không những là vai diễn túng thiếu nhất cậu từng đóng, mà còn là vai diễn bi kịch đến không thể hiểu nổi cậu từng nhận. Giỡn với quả bóng liền bị đại ma vương một cái tát chết… Sao đại ma vương không đi tham dự cup liên hiệp các câu lạc bộ bóng đá siêu cấp Trung Quốc đi?
“Được rồi, mọi người ai nấy vào vị trí cả đi…”
Thẩm Thận Nguyên trong chốc lát nhập vào trạng thái diễn xuất, vô cùng tự giác đứng vào vị trí đạo diễn hy vọng, cầm lấy bóng, trên mặt hơi phớt phớt hồng, có chút hưng phấn, có chút hiếu kỳ, lại có chút e thẹn nhìn bóng lưng của La Bội Giác.
“Bắt đầu.”
Cùng với tiếng “bắt đầu” của đạo diễn, Thẩm Thận Nguyên trước tiên đập đạp bóng dưới đất, sau đó mới ném vào lưng La Bội Giác.
La Bội Giác bị bóng đập vào, lập tức xoay người.
Thẩm Thận Nguyên cười hi hi, quay đầu chạy hai bước, lại dừng lại nhìn anh ta.
La Bội Giác lúc này mới đuổi theo.
“Cut! Rất tốt!” Đạo diễn khen ngợi hết lời, nói với giám chế, “Món tiền này tiết kiệm được rất nhiều đấy.”
Giám chế tự hào nói: “Vậy là nhãn quang của tôi độc đáo rồi!”
……..
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bản thân bị gắn lên một cái mác hàng giá rẻ hết sức nhục nhã.
Đạo diễn đang vui vẻ, yêu người yêu cả lối về, quyết định tăng thêm phần diễn của Lang Nam, “Đợi đến lúc ma vương xuất hiện, anh có một câu thoại.”
Lang Nam kích động, “Câu thoại gì thế?”
“Đại ma vương đến rồi!”
“Tôi biết là đại ma vương đến rồi, câu thoại là như thế nào cơ?”
“Chính là đại ma vương đến rồi.”
“Ồ, ồ, được rồi.” Lang Nam đi đến một bên luyện tập.
Phạm Mỹ Ni kinh ngạc nói: “Câu nói đó mà cũng cần phải luyện tập sao?”
Cô ta rất nhanh đã hiểu, đúng là cần thiết.
Đại ma vương khoác một trang phục bằng lụa màu xanh lục quái dị nhảy từ trên ghế băng xuống, vẫn chưa đứng vững, liền nghe thấy Lang Nam xé họng hét lên:
“Đại mang mang đến rồi!”
“……” Đại ma vương tự giác quay lại trên ghế băng.
Sau khi đạo diễn bỏ đi đoạn “đại mang mang của Lang Nam, mọi việc coi như đều thuận lợi.
Cái đá chân của Thẩm Thận Nguyên hoàn thành hết sức đẹp đẽ, ngay cả cảnh chiến đấu cũng được miễn, chỉ còn lại cảnh bị tát chết.
Đại ma vương vừa giơ tay lên định tát, liền cảm thấy một ánh nhìn lãnh đạm, hà khắc, sắc bén dị thường nhìn mình, dường như tùy lúc đều có thể bắn ra một mũi tên bằng băng xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn. Hắn vô thức quay đầu, liền nhìn thấy một nam nhân lạ mặt nghiêm nghị, âm trầm đứng ở bên trường quay. Âm lãnh nhìn bàn tay đang giơ lên của mình.
“Cut!” Đạo diễn bất mãn đứng dậy hỏi: “Chuyện gì thế?”
Không đợi đại ma vương trả lời, Thẩm Thận Nguyên liền ngoan ngoãn đi về phía người nam nhân đó, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tiểu thúc thúc.”
La Thiếu Thần nói: “Đứng thẳng.”
Thẩm Thận Nguyên lập tức ưỡn ngực.
La Thiếu Thần nói: “Số hai.”
Lang Nam mặt đầy vẻ khổ sở xếp đằng sau Thẩm Thận Nguyên.
La Thiếu Thần nói: “Giải thích.”
Lang Nam đáp: “Đoàn làm phim thiếu người, ngoại hình của tôi và Lâm Lâm vừa vừa hợp, liền muốn… giúp đỡ.”
Giám chế vươn mặt khẽ chen vào, “Đúng vậy a, đúng vậy a, Tiểu Lâm Lâm rất có thiên phú diễn xuất đó.”
La Thiếu Thần nói: “Đã bàn bạc về thù lao chưa?”
Lang Nam: “Hơ….”
Giám chế nói: “Thù lao họ đã ăn rồi.”
La Thiếu Thần nheo mắt nhìn anh ta.
Lang Nam ngay cả “hơ” cũng không dám nữa.