Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.
Đồng hồ đếm ngược của hệ thống vừa biến mất, game thủ tham dự của hai công hội lập tức được truyền tống đến chiến trường.
Tội Lỗi Quá Xá kéo Quan Miên đi tìm góc tốt để bao quát toàn bộ đại hội.
Dẫn đầu Công hội Tinh Nguyệt là Tinh Phi Ngân và cô gái tóc đen cao gầy, trang phục kỵ sĩ một trắng một đen vô cùng xứng đôi.
“Minh Nguyệt Vô Ảnh?” Quan Miên hỏi.
Tội Lỗi Quá Xá kinh ngạc hỏi lại: “Sao anh biết?”
Quan Miên đáp: “Đoán.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Cô ấy là vong linh kỵ sĩ.”
Quan Miên: “Ừm.”
Tại tràng, thấy Ám Hắc Đại Công xuất hiện, ánh mắt của Tinh Phi Ngân thoáng hiện nét kinh ngạc, có điều do mặt cậu ta thường không thể hiện cảm xúc, dù kinh ngạc cũng không lộ rõ bên ngoài. Tinh Phi Ngân chỉ thản nhiên gật đầu chào: “Lâu rồi không gặp.”
Ám Hắc Đại Công đáp lời: “Tôi hy vọng nghe được những lời này từ anh trai của cậu hơn.”
Tinh Phi Ngân nói: “Anh tôi rất bận.”
Ám Hắc Đại Công uể oải nói: “Người thông minh sẽ biết hưởng thụ cuộc sống trên sự bận rộn của kẻ khác.”
Không thèm chắp nhặt, Tinh Phi Ngân quay sang nói chuyện với Lòng Son Chiếu Sử Xanh: “Bắt chuyện xong xuôi, vào đề được chưa?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhìn Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công nhún vai.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh lên tiếng: “Tôi muốn giải thích rõ ràng chuyện xảy ra tại Macey hôm nọ.”
Tinh Phi Ngân lạnh nhạt nhìn anh ta.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói tiếp: “Người khiêu chiến game thủ của các bạn quả thật thuộc Công hội Đế Diệu, nhưng đó hoàn toàn là hành vi cá nhân, không liên quan đến công hội.”
Tinh Phi Ngân hỏi: “Còn lý do nào khác không?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh trả lời: “Hết.”
Tinh Phi Ngân: “Vậy khai chiến thôi.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh gật đầu, “Được.”
Là đối thủ duy nhất từ khi lập hội đến nay, cả hai đều hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay. Loại lý do “tiêu chuẩn” ỡm ờ này chỉ để chứng minh chút văn minh còn sót lại của công hội bọn họ, không hề ảnh hưởng cả tiền căn lẫn hậu quả.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Giáp lá cà hay luân phiên đấu tay đôi?”
Đường nhìn của Tinh Phi Ngân lơ đãng quét qua mặt Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công cười giễu đáp lại.
“Luân phiên đấu tay đôi.” Tinh Phi Ngân đáp. Tuy Ám Hắc Đại Công khá lâu chưa vào Mộng Đại Lục nhưng Tinh Phi Ngân vẫn không dám xem thường anh. Trong lịch sử của Mộng Đại Lục, Ám Hắc Đại Công luôn độc chiếm ngôi đầu bảng số lần PK thắng cả trên đài cũng như bên ngoài.
Vị trí thứ hai kém anh một hàng đơn vị.
Giả sử năm xưa không có Phồn Tinh Hữu Độ (Sao Dày Có Hạn) thực lực ngang cơ, sợ rằng Mộng Đại Lục đã sớm trở thành thiên hạ của một mình Ám Hắc Đại Công.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh liếc Ám Hắc Đại Công ra chiều hỏi ý.
Ám Hắc Đại Công nhướng mày.
“Được.” Lòng Son Chiếu Sử Xanh cùng đàn em lùi ra vài bước, để lộ khoảng sân đấu ở trung tâm.
Thật ra tràng thí luyện chỉ mặc định chế độ giáp lá cà, game thủ trong phạm vi chiến trường đều có thể ra tay tấn công đối phương, còn luân phiên đấu tay đôi chính là hình thức PK do người chơi tự đặt ra. Nói cách khác, nếu game thủ được chọn lạm dụng kỹ thuật đánh lan diện rộng, người chơi chung quanh bất kể địch ta cũng sẽ bị tổn thương ít nhiều.
Quan Miên hỏi Tội Lỗi Quá Xá: “Luân phiên mấy lần?”
Tội Lỗi Quá Xá cùng những người khác đều hào hứng tìm kiếm chỗ ngồi, “Mấy chục lần là ít í.”
Quan Miên cau mày, sắp đến thời gian cậu phải đi ngủ. Giờ cơm đã bỏ lỡ, Quan Miên không muốn trễ luôn giờ ngủ.
Tội Lội Quá Xá hỏi: “Chứ anh tưởng nhiều người đến xem biểu diễn võ công đến vậy sao?”
Quan Miên đáp: “Tôi là đến xem.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Yên tâm, giả sử giáp lá cà thì chắc anh sẽ bị loại đầu tiên, nhưng nếu là luân phiên, anh nhất định là người trụ lại cuối cùng.”
“Đằng ấy tên gì?”
Giọng nói của Ám Hắc Đại Công lấn át tất cả mọi tiếng xì xầm to nhỏ, vang thẳng về phía bọn họ.
Lưng Tội Lỗi Quá Xá cứng đờ, suýt nữa đào hố chui tọt xuống đất.
Quan Miên xoay sang, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Ám Hắc Đại Công đang dán chặt vào mình, đuôi mắt mang theo ý cười khó đoán.
Đứng giữa rừng người đang ngồi thấp hơn mình mấy cái đầu, Quan Miên thật sự khiến người ta chú ý.
“Mộng Xuân Không Tỉnh.” Quan Miên mặt không đổi sắc, đáp.
Ám Hắc Đại Công nói: “Đằng ấy rất giống một người chơi tôi từng gặp qua.”
Quan Miên không tiếp lời.
“Nhưng hắn ta là thứ thỏ đế, lâm trận lại rút lui.” Ám Hắc Đại Công lại mỉm cười, “Chắc không phải đằng ấy chứ?”
Quan Miên trả lời: “Tôi mới cấp 30, không kỹ năng, không sức chiến đấu.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Tử vong là thử thách giành cho chiến sĩ.”
Quan Miên đáp: “Tôi là tế tự.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy biết kỹ năng nào của tế tự?”
Quan Miên thành thật trả lời: “Không biết.”
Ám Hắc Đại Công bật cười, “Không có kỹ năng của tế tự thì không được xem là tế tự, chi bằng làm khiên thịt đi.”
Quan Miên cau mày.
“Chỉ sau khi trải nghiệm nghi thức tử vong, đằng ấy mới có thể trở thành chiến sĩ chân chính. Chỉ khi là chiến sĩ chân chính, đằng ấy mới hiểu rõ làm sao để luyện ra một tế tự giỏi.” Ám Hắc Đại Công quay sang Tinh Phi Ngân: “Xin long trọng giới thiệu đại biểu của công hội chúng tôi, Mộng Xuân Không Tỉnh.”
Tội Lỗi Quá Xá thình lình đứng phắt dậy, trắng trợn kéo Quan Miên hùng hổ xông qua trận doanh của Công hội Tinh Nguyệt trước con mắt của bao nhiêu người.
Không ít game thủ của Công hội Tinh Nguyệt cảnh giác thủ thế.
Có điều Tội Lỗi Quá Xá chạy thẳng về phía Tinh Phi Ngân.
Tinh Phi Ngân giơ tay, ngăn cản những người rục rịch hành động.
Tội Lỗi Quá Xá chạy tới trước mặt Tinh Phi Ngân, sau đó đột nhiên quay ngoắt lại, trầm giọng nói: “Thật ra bọn tôi là nội gián.”
Ám Hắc Đại Công nhìn Tội Lội Quá Xá, dường như đang hồi tưởng chuyện cũ. Hai mắt chợt mắt sáng lên, anh cười nói: “Lâu quá nhỉ. Tôi rất hoài niệm biểu cảm trước khi tan thành ánh sáng của cậu, hy vọng có cơ hội ôn lại chuyện xưa.”
Biếи ŧɦái!
Cuồng chiến!
Tội Lỗi Quá Xá vội vã trốn sau Tinh Phi Ngân, “Hội trưởng, người ta hỗ trợ anh.”
Tinh Phi Ngân nói: “Trên chiến trường không thể tiếp máu hay tiếp trạng thái cho phe địch.”
Khóe miệng Tội Lỗi Quá Xá cứng ngắc, “Người ta hỗ trợ anh về mặt tinh thần.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh chợt quay sang, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần thoáng hiện lên vẻ khó chịu, “Đừng phá nữa.”
Tội Lỗi Quá Xá xìu xuống như quả bóng xì hơi.
Tinh Phi Ngân liếc Quan Miên.
Quan Miên thong thả kéo bảng điều khiển ra.
Tội Lỗi Quá Xá biết ngay cậu định làm gì, bèn la toáng lên: “Đừng nóng! Rút lui khỏi chiến trường sẽ bị trừ điểm nhân phẩm đấy.”
Quan Miên nhìn đồng hồ của hệ thống, vươn tay chạm hờ lên nút logout, từ tốn nói: “Đến giờ đi ngủ.” Dứt lời, ngón tay ấn xuống không chút do dự.
Vυ't.
Cậu quay về với thế giới hiện thực.
Chơi Mộng Đại Lục bấy lâu, trị số nhân phẩm của Quan Miên luôn dao động giữa mức không và âm.
Do cưỡng chế đăng xuất, nhân phẩm của cậu lại trở thành số âm, cấm vào game ba ngày. Quan Miên bắt đầu cuộc sống khổ sai, vô tư xem kịch thuở nào.
Tội Lỗi Quá Xá vô cùng ước ao. “Tiếc rằng em vẫn còn là học sinh. Đúng, tốt nghiệp xong em sẽ gia nhập Tập đoàn Tấn Mãnh!”
Quan Miên nói: “Không được.”
Tội Lỗi Quá Xá liếc cậu, “Yên tâm, thời buổi hiện nay không còn cơ chế cạnh tranh, công việc là mỗi hố một củ cải, dù em rất ưu tú nhưng anh cũng không bị khai trừ vì sự ưu tú của em đâu.”
Quan Miên: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Không phải thế thì tại sao không được?”
Quan Miên thẳng thắn giải đáp: “Cậu làm không nổi.”
“…Em làm không nổi?” Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy bản thân bị sỉ nhục sâu sắc. “Sao không nổi?”
“Ba mươi chín mũ ba bằng mấy?” Quan Miên thuận miệng đặt ra phép tính đơn giản.
Tội Lỗi Quá Xá ngẩn ra, “Tự dưng hỏi chi vấn đề cao thâm như vậy?”
Quan Miên: “Đó là lý do cậu làm không nổi.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Lẽ nào nhân viên của Tấn Mãnh đều nói những chuyện này? Cậu ta không tin!
“Thế anh bảo bao nhiêu?”
“Năm mươi chín ngàn ba trăm mười chín.”
Tội Lỗi Quá Xá liều mạng đếm ngón tay, mãi mới chịu khâm phục nhìn Quan Miên: “Bất kể đúng hay sai, anh vẫn rất giỏi.”
Quan Miên nghi ngờ.
“Anh đáp đúng chứng minh anh tính nhẩm giỏi.” Tội Lỗi Quá Xá thoáng ngừng lại, “Còn giả sử đáp bừa tức là diễn xuất của anh giỏi.”
“…”
“Nhưng mà anh tính nhẩm hay như thế thì tội gì không theo ngành chuyên gia phân tích số liệu sơ cấp?” Tội Lỗi Quá Xá nhiệt tình đề nghị, “Chuyên gia phân tích số liệu sơ cấp chỉ cần xử lý và phân tích số liệu thôi, bằng vào khả năng tính nhẩm của anh, em tin tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu anh bổ túc thêm chút kiến thức về quản lý, biết đâu anh còn trở thành chuyên gia phân tích số liệu trung cấp, gia nhập hàng ngũ quản lý cấp cao. Lương khởi điểm của quản lý rất hậu hĩnh, nhiều gấp mấy lần đồng lương công nhân.”
Quan Miên nói: “Tôi có lòng yêu nghề tha thiết.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá cười ruồi, “Cũng đúng. So với công nhân, quản lý xí nghiệp thật sự quá… Quá áp lực! Xem kịch vui rất bất tiện nhỉ.”
Quan Miên đột nhiên dừng bước.
Tội Lỗi Quá Xá suýt chút đâm sầm vào lưng cậu, “Em đã thắng lại kịp thời, anh đừng giận.”
Quan Miên nhìn về phía trước.
Đầu Tội Lội Quá Xá thò ra từ sau lưng Quan Miên.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đứng chặn trước mặt, vẫy tay với cả hai, “Chào.”
Tội Lỗi Quá Xá than thở: “Tôi thà nghe người khác mắng chứ không muốn nghe anh chào.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta gật gù, “Tôi cũng thế. Nếu ai dám mắng tôi thì không cần tôi tốn sức, hắn ta cũng sẽ vào tù bóc lịch.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Tôi không ấp ủ tư tưởng độc ác như anh, tôi chỉ muốn biểu đạt mình không thích gặp anh cỡ nào thôi.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, “May quá, tôi cũng chẳng muốn thấy mặt ai kia.”
Tội Lỗi Quá Xá chỉ vào đối phương, “Vậy bây giờ ai đang nhỏ dãi mà dán mắt vào tôi?!”
“…Con mắt nào của ai kia nhìn thấy tôi ‘nhỏ dãi mà dán mắt’ vào ai kia?” Biểu cảm của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta trở nên hơi… khó tả bằng lời.
Tội Lỗi Quá Xá thở dài, “Loại ánh mắt thèm thuồng với nhan sắc của tôi tôi gặp nhiều lắm. Tôi hiểu chứ.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn Quan Miên, “Anh thật sự muốn đi cùng thứ người này? Hay anh thử cân nhắc việc gia nhập công hội chúng tôi xem sao. Việc khác không dám hứa, nhưng tôi bảo đảm đầu óc hội viên chúng tôi đều bình thường!”
Quan Miên nói: “Tôi thích tìm người không bình thường để làm nổi bật sự bình thường của mình.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thầm thở dài. Dường như cậu ta nên sớm biết, người Đại Công chấm trúng thì bình thường thế nào cho được?