Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 10: Tép riu công hội (thượng)

Ba mươi thành tài, gia nhập công hội.

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Tôi bách chiến bách thắng!”

Tội Lỗi Quá Xá thở dài: “Nếu có phúc lợi như vậy, tôi đã sớm lén nhảy qua nhảy lại giữa Tinh Nguyệt và Đế Diệu cả trăm lần rồi.”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Quan Miên thản nhiên tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ khó giấu của bọn họ, hỏi Tội Lỗi Quá Xá: “Sao cậu đến đây? Đi ngang qua à?”

Tội Lỗi Quá Xá bị đả kích nặng nề, “Đi ngang qua? Cớ gì anh lại cảm thấy em đi ngang qua? Em có điểm nào giống bạn nhỏ qua đường ABC? Rõ ràng em đặc biệt đến cứu anh mà. A! Lẽ nào anh không thấy lúc mới xuất hiện, em toàn thân phong sương, lòng như lửa đốt ư?”

Quan Miên cau mày, “Cứu tôi?”

Tội Lỗi Quá Xá ôm ngực ra vẻ quằn quại: “Vừa nhận được tiểu tinh linh của Thủy Lam Mộc Ngẫu em đã lập tức chạy tới. Mối tình sâu đậm của em anh có thấu cho?”

Quan Miên mặt không đổi sắc nói: “Không thấu.”

Tội Lỗi Quá Xá lảo đảo lùi bước một cách khoa trương, vẻ mặt không thể tin nổi.

Bách Chiến Bách Thắng đột nhiên hỏi: “Chẳng phải cậu là tình nhân của Tinh Phi Ngân? Sao dám công khai ăn vụng sau lưng hắn thế?”

Tội Lỗi Quá Xá the thé thét lên như bị giẫm phải đuôi: “Ai bảo tôi là tình nhân của anh í! Người có tình có nghĩa như tôi sao thích nổi thứ băng đá như anh í chứ?”

Bách Chiến Bách Thắng đáp: “Nhưng mỗi lần luyện cấp các người đều đi cùng nhau.”

Tội Lỗi Quá Xá ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt nước xuống nước mắt sắp ào ạt tuôn trào, “Không lẽ tôi tình nguyện hay sao? Ai bảo người ta là thần thánh kỵ sĩ cấp cao nhất trong bang hội, còn tôi lại là quang minh tế tự cao cấp nhất. Mỗi lần chia cặp bọn họ đều tự động ghép chúng tôi thành đôi, tôi dù muốn vào tổ khác cũng không có cơ hội í. Ôi, nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên!”

Bách Chiến Bách Thắng thông cảm nhìn cậu ta, “Cậu có cân nhắc việc gia nhập Công hội Đế Diệu không?”

Tội Lỗi Quá Xá nhanh chóng thu lại biểu cảm, nghiêm túc hỏi thăm: “Bao nhiêu kim tệ?”

Bách Chiến Bách Thắng xòe ra hai bàn tay trắng, “Không có tiền.”

Tội Lỗi Quá Xá nói, “Vậy có gì hay ho?”

Bách Chiến Bách Thắng không nghĩ ra. Cậu ta chỉ là hội viên tinh anh bình thường trong Công hội Đế Diệu, chẳng có bao nhiêu quyền lực. Bách Chiến Bách Thắng nhìn Tuyết Lý Hống cầu cứu. Tuyết Lý Hống cười tít mắt, đáp: “Không có gì hay, cũng không có Tinh Phi Ngân.”

Tội Lỗi Quá Xá gãi cằm, “Để tôi cân nhắc chút xíu.”

Bách Chiến Bách Thắng quay đầu, đột nhiên gọi to theo bóng lưng của Quan Miên: “Anh đi đâu thế?”

“Trả nhiệm vụ.” Quan Miên trả lời, không thèm quay đầu lại.

Bách Chiến Bách Thắng nhìn Tuyết Lý Hống, căm hận cảm thán: “Sao tôi cảm thấy hắn quá ghê tởm quá ghê tởm quá ghê tởm?!”

Tuyết Lý Hống trả lời: “À, có lẽ hiểu biết của em về người ta chưa đủ sâu sắc.”

Bách Chiến Bách Thắng buồn bã hỏi: “Vẫn phải tổ đội với hắn ư?”

Tuyết Lý Hống đáp: “Bị gϊếŧ ở độ chân thật mức 96% hẳn phải rất đau.”

Tội Lỗi Quá Xá vểnh tai, “Mộng Xuân bị gϊếŧ? Ai làm?”

Bách Chiến Bách Thắng bất khuất hất mặt lên trời, “Bố mày làm đấy.”

Tội Lỗi Quá Xá im lặng nhìn chòng chọc cậu ta.

Ánh mắt Tội Lỗi Quá Xá làm Bách Chiến Bách Thắng rất không thoải mái, rất… chột dạ, nhưng vẫn cố miệng hùm gan thỏ: “Nhìn gì mà nhìn? Có thể trách tôi được sao? Lẽ nào lần sau trước khi gϊếŧ người tôi phải đặt ra quy định độ chân thật trên 30% không được đâm đầu vào kiếm của tôi?!”

Tội Lỗi Quá Xá bình tĩnh hỏi: “Anh chuẩn bị bồi thường bao nhiều kim?”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Do đề nghị dùng tiền bồi thường Tội Lỗi Quá Xá đưa ra hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của Bách Chiến Bách Thắng, bởi vậy kết quả vẫn như cũ, đội ngũ be bé của Mộng Xuân Không Tỉnh hiện đang quần nhau với lũ quái lớn nhỏ trong tiểu trấn Dora.

Bách Chiến Bách Thắng gào vào mặt Quan Miên: “Anh đổi tên đội coi!”

Quan Miên vờ như không nghe, tiếp tục nhặt tiền đồng dưới đất.

Tuyết Lý Hống dỗ dành cậu ta, “Dù gì vùng lân cận nào có ai khác.”

Bách Lý Bách Thắng rầu rĩ nói: “Game thủ trong phạm vi một trăm mét cần tìm đội ngũ đều có thể nhìn thấy tên đội cùng tên thành viên.” Cậu ta không muốn tên mình xuất hiện trong đội Mộng Xuân!

Tuyết Lý Hống đành tiếp tục an ủi: “Chẳng có game thủ nào đâu.”

Tròng mắt Bách Chiến Bách Thắng đảo quanh bốn phía. Bất thình lình, hai con dơi to từ hướng bắc bay tới.

“Đó! Người kìa!” Cậu ta tức tối chỉ lên trời.

Tuyết Lý Hống nói: “Yên tâm, đi ngang thôi.”

Lời dứt, dơi hạ cánh.

Bách Chiến Bách Thắng, Tuyết Lý Hống: “…”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhảy xuống, nhìn hai người đầy địch ý, sau đó quay sang Tội Lỗi Quá Xá: “Tôi tìm các người nãy giờ, các người không sao chứ?”

Tội Lỗi Quá Xá ậm ừ nhão nhẹt.

Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Tôi gọi Phong Mang cùng đi, thổ pháp sư cấp 80, xử lý bọn họ không thành vấn đề.”

Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Xử lý ai?”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhíu mày, dường như lấy làm kinh ngạc, không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi vấn đề đơn giản đến thế, nhưng cô vẫn đáp: “Người của Công hội Đế Diệu đấy.”

Phong Mang Tất Lộ (Tài Năng Hiển Lộ) bên cạnh Thủy Lam Mộc Ngẫu đột nhiên thấp giọng thì thầm: “Bọn họ đang tổ đội.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu sửng sốt nhìn Tội Lỗi Quá Xá.

Tội Lỗi Quá Xá lên tiếng: “Em đang xâm nhập vào nội bộ kẻ địch.”

“Còn mười ba con mới hoàn thành nhiệm vụ.” Quan Miên hết tiền để nhặt bèn thúc giục cả đám.

Tội Lỗi Quá Xá cùng Tuyết Lý Hống bắt đầu sự nghiệp anh hùng đánh hổ.

Thủy Lam Mộc Ngẫu ngơ ngẩn nhìn hai nhân vật trên bảng cao thủ cắm đầu dùng thuật thánh quang dày vò lũ hổ răng kiếm cấp 15.

“Xong!” Tội Lỗi Quá Xá giải quyết nốt em hổ răng kiếm thứ mười ba.

Quan Miên nhặt tiền bỏ vào túi đồ.

Bách Chiến Bách Thắng đá tấm da hổ kế bên, “Anh không cần thứ này?”

Quan Miên đáp: “Túi đồ đầy rồi.”

Tuyết Lý Hống nói: “Mười kim tệ có thể nâng cấp dung lượng túi đồ.”

Quan Miên hỏi: “Nâng cấp ở đâu?”

Tội Lỗi Quá Xá lập tức đáp: “Baute! Thành phố giàu có nhất cao quý nhất thiêng liêng nhất trong Mộng Đại Lục!”

Bách Chiến Bách Thắng cười lạnh, “Đồ chém gió! Thành phố giàu có nhất cao quý nhất thiên liêng nhất trong Mộng Đại Lục rõ ràng là Vanrell!”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Vanrell không đạt chuẩn, tường thành toàn lỗ là lỗ.”

Bách Chiến Bách Thắng vặn lại: “Tường thành cấp 5, thủng lỗ hồi nào?!”

Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Màu xám xịt.”

Bách Chiến Bách Thắng cả giận phản bác: “Thứ tường thành như phân của Baute mới gọi là…” Lời còn chưa dứt cậu ta đã tan thành ánh sáng trắng.

Tuyết Lý Hống: “…”

Tội Lỗi Quá Xá gãi cằm nói: “Giờ tôi mới biết S-H-E cũng là chữ cấm í nha.”

Quan Miên thản nhiên sửa chữa: “Là S-H-I (pinyin Hán ngữ của chữ shit).”

Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Em cố ý đó. Ai biết nói tiếng Anh có bị ngồi tù hay không.”

“Đây là phiên âm.”

“…Mộng Xuân! Anh quả là học rộng tài cao!”

“Đây là thường thức.”

“…”

“Mộng Xuân nói đúng.”

“…”

Thủy Lam Mộc Ngẫu trơ mắt nhìn ba người tỉnh bơ trò chuyện như chốn không người.

Quan Miên trả được nhiệm vụ, thăng lên cấp 14.

Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ hỏi: “Tại sao lại chậm như vậy? Tôi thấy người khác dẫn bạn luyện cấp nhanh lắm mà.”

Tuyết Lý Hống trả lời: “E rằng do cách chúng ta dùng không đúng.”

Tội Lỗi Quá Xá thắc mắc: “Không đúng ở đâu?”

Tuyết Lý Hống đáp: “Chúng ta nên lùa hết quái qua đây, sau đó đánh lan (kỹ năng tấn công diện rộng).”

“…” Tội Lỗi Quá Xá gằn giọng, “Sao không nói sớm?” Ban nãy lúc gϊếŧ quái vẫn thấy có gì kỳ kỳ, bây giờ mới biết thì ra là hiệu suất quá thấp.

Tuyết Lý Hống nói: “Lần đầu tôi dẫn tân thủ luyện cấp.”

Tội Lỗi Quá Xá hùa theo: “Tôi cũng là lần đầu. Trước đây tôi chỉ phụ trách tiếp máu, tiếp trạng thái và làm khán giả.” Anh dũng chiến đấu từ trước đến giờ không phải chuyện của cậu ta.

Tuyết Lý Hống nói: “Tôi cũng thế.”

Hai chàng quang minh tế tự đồng cảm nhìn nhau.

Quan Miên xem đồng hồ, nói: “Ăn tối thôi.”

Tuyết Lý Hống hỏi: “Được. Các người tối nay có đến không?”

Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Chốc nữa tôi phải về thành phố Baute.”

Tuyết Lý Hống quay sang Quan Miên: “Để tôi dẫn cậu luyện cấp vậy. Đằng nào thì trong nhất thời Bách Chiến Bách Thắng vẫn chưa được thả, tôi cũng chẳng có gì làm.”

Hai người hẹn xong giờ giấc bèn logout.

Từ lúc dọn về nhà mới, Quan Miên chưa từng bước chân ra khỏi cửa. Sở Giới thiệu việc làm Tinh Tinh Tinh suy xét rất chu đáo, nguyên liệu trong máy pha chế thức ăn đủ dùng suốt cả tháng, hơn nữa còn cân bằng dinh dưỡng, khẩu vị đa dạng.

Quan Miên dùng hai mươi phút giải quyết bữa tối, sau đó đăng nhập vào trò chơi, Tuyết Lý Hống vẫn chưa tới.

Cậu thong thả tản bộ quanh khu Loca Scarlett.

Không ngờ Bản Chất Minh Mẫn còn ở đây khai thác khoáng sản.

Quan Miên kinh ngạc hỏi: “Anh không nghỉ ngơi à?”

Bản Chất Minh Mẫn cười đáp: “Dù sao tôi cũng rảnh rỗi.”

Quan Miên biết yêu cầu thể lực của việc khai thác quặng liên tục cao đến mức nào, tuyệt đối không phải chỉ cần thân hình tráng kiện là làm nổi.

“Anh có thể chơi game mà.”

Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Chơi thử lâu rồi, nhưng không phải Mộng Đại Lục. Mấy game thể loại tổng hợp đều na ná nhau.”

Quan Miên hỏi: “Anh thích chơi thể loại khác à?”

Bản Chất Minh Mẫn thoáng ngẩn người nhưng lập tức gật đầu, cười cười: “Ừ. Tôi thích thực chiến.”

Quan Miên thắc mắc: “Sao không chơi?”

Bản Chất Minh Mẫn thở dài: “Bởi vì thua liên tiếp một trăm lần dưới tay một người.”

Quan Miên: “…”

Bản Chất Minh Mẫn buồn bực than thở: “Chẳng phải do tôi thích thách thức gì gã nhưng cứ mỗi lần tôi online, gã lập tức chạy tới khiêu chiến với tôi, ngoại trừ lúc nửa đêm gã đi ngủ… Nửa đêm tôi cũng phải ngủ chứ!”

Quan Miên nói: “Anh quen gã?”

Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Xem như có quen biết. Tôi chỉ bất cẩn thắng gã một lần mà thôi.” Sớm biết thắng một lần sẽ bị chém một trăm lần, lúc đó anh ta đã quyết không trả đòn!

Quan Miên nói: “Chuyện hồi nào?”

“Ừm, nửa năm trước? Ngưng riết thành quen, bây giờ tôi chẳng nghiện chơi game như trước, trừ phi tiền thưởng quá cao. Ha ha…” Bản Chất Minh Mẫn đột nhiên thu lại bản mặt tươi cười, “À phải, tôi nghe nói gã kia cũng chơi Mộng Đại Lục, tuy đã khá lâu không vào nhưng cậu cẩn thận vẫn hơn. Bị thứ ấy quấn lấy đúng là ác mộng.”

Quan Miên hỏi: “Gã cấp mấy?”

Bản Chất Minh Mẫn trả lời: “Gã là hội trưởng Công hội Đế Diệu…”

Một tiểu tinh linh đột nhiên bay tới trước mặt Quan Miên.

Quan Miên vươn tay bắt lấy.

Lúc Tuyết Lý Hống login không gặp Quan Miên, nhưng tra tên lại thấy cậu đang online nên anh ta mới dùng tiểu tinh linh hỏi thăm.

Tuyết Lý Hống vừa chộp lại tiểu tinh linh đã nhìn thấy Quan Miên, bèn cười nói: “Bách Chiến đã ra tù.”

Quan Miên hỏi: “Nhanh thế?”

Tuyết Lý Hống đáp: “Trường hợp chữ kia không nghiêm trọng lắm.”

Quan Miên nói: “Thật ra tôi rất tò mò, nếu không được dùng chữ kia thì phải hình dung nhu cầu sinh lý ra sao?”

Tuyết Lý Hống trả lời: “Đi ngoài.”

Quan Miên: “…”

Tuyết Lý Hống cười nói: “Mấy người trong hội bảo thế.”

Quan Miên đáp: “May mà tôi không cần giải quyết những loại sinh lý ấy trong game.”

Tuyết Lý Hống nói: “Đây là lý do nhiều người chọn Mộng Đại Lục.”

Quan Miên nghi hoặc nhìn anh ta.

Tuyết Lý Hống giảng giải: “Cậu không biết ư? Hy Nháo Giang Hồ cài đặt hệ thống ăn uống, mặc định lượng cơm nước mỗi ngày, nếu không ăn không uống sẽ mất máu đến chết. Trước lúc Mộng Đại Lục ra mắt, công ty game đã nhận rất nhiều khiếu nại về mặt này, cuối cùng quyết định bỏ hẳn hệ thống nhu cầu sinh lý khi phát triển Mộng Đại Lục.”

Quan Miên: “…” May thay bối cảnh Tấn Mãnh lựa chọn vốn là Mộng Đại Lục, cho nên cậu mới tiện thể chọn theo.

Hai người một đội tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Level càng cao, yêu cầu điểm kinh nghiệm để thăng cấp càng nhiều, vì vậy tốc độ thăng cấp của Quan Miên dần chậm lại. Khi Bách Chiến Bách Thắng chạy tới, Quan Miên mới lên cấp 17.

Dưới sự cải tạo của trại giam, Bách Chiến Bách Thắng ngoan ngoãn hơn hẳn. Cậu ta không còn mỗi mười phút một cơn gầm gừ, hơn nữa chủ động nhận lãnh cả nhiệm vụ lá chắn, lùa quái và đánh quái.

Đên chín giờ rưỡi – Thời gian đăng xuất Quan Miên chỉ định, cậu đã cấp 24.

Tuyết Lý Hống cảm thấy khá hài lòng, “Ngày mai chắc sẽ lên cấp 30.”

Bách Chiến Bách Thắng dò hỏi: “Anh định chọn nghề nghiệp nào?”

Quan Miên tròn mắt, rõ ràng cậu chưa từng nghĩ đến phương diện nọ.

Tuyết Lý Hống giải thích: “Trong tặng phẩm tân thủ có đủ loại trang bị từ cấp 1 đến cấp 30 mà tất cả nghề nghiệp cần dùng, vì vậy tân thủ trước khi đạt cấp 30 sẽ thử qua tất cả các nghề để tìm cho mình loại phù hợp nhất.”

“Nếu anh đã không có, thế thì…” Bách Chiến Bách Thắng vỗ lưng Quan Miên cái bốp, “Hên xui thôi!”

Tuyết Lý Hống gỡ bàn tay gấu trên vai Quan Miên ra, nói: “Tối nay vẫn còn thời gian, cậu cứ từ từ lựa chọn.”

Quan Miên hỏi Bách Chiến Bách Thắng: “Cậu là…”

“Thần thánh kỵ sĩ!” Bách Chiến Bách Thắng kiêu hãnh trả lời.

Quan Miên gật gù: “Bớt được một lựa chọn.”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Chú thích của biên tập:

Lùa quái để đánh lan: Dùng nhiều cách dẫn quái tập trung vào một chỗ rồi dùng skill đánh lan để gϊếŧ nhiều con cùng lúc, như vậy điểm thưởng sẽ nhiều hơn đánh lẻ từng con.

Phân công của tổ đội: Thành viên thuộc hệ nhân vật khác nhau đều có ưu khuyết riêng biệt, vì vậy nên đảm nhận vai trò theo kỹ năng nổi bật của mình để đạt hiệu quả cao nhất. Ví dụ: Trong đội Mộng Xuân, tế tự hệ quang minh (Tuyết Lý Hống và Tội Lỗi Quá Xá) có thể hồi phục cho đồng đội nên thường làm vυ' em, bất đắc dĩ mới ra tay (như trường hợp tổ đội với thủ lĩnh Mộng Xuân Không Tỉnh level thấp lè tè) Kỵ sĩ hệ thần thánh (Bách Chiến Bách Thắng) kiêm chức lá chắn và lùa quái nhờ khả năng sinh tồn cao, đánh quái nhờ lực sát thương mạnh.