Chuyện Tình Của Mình Với Gấu Người Đài Loan

Chương 4

Mặc kệ thằng A với mấy lá bài của nó, em chải đầu, vuốt tóc, bẻ cổ áo, chỉnh lại dung nhan cho dễ nhìn rồi thẳng tiến sang nhà gái.

Đến nơi thì thấy gái đang loay hoay dưới cây cổ thụ (chả biết là giống cây gì) gái nhìn lên cây kêu í ới, thì ra là con mèo con leo lên trển rồi lại mắc kẹt không trèo xuống được (đậu xanh mèo kiểu gì mà trèo lên cây lại không trèo xuống được còn con mèo mẹ đâu rồi cà?), con mèo này cũng ngộ, mèo gì mà lại sợ độ cao, nó cứ rút 1 chổ thỉnh thoảng nhìn xuống dưới meo meo cầu cứu, gái đang định bắt thang lên thì em đến. Thấy cảnh ấy máu anh hùng trỗi dậy em mặc kệ cái thang cởi giầy trèo lên cây (cái thời trẻ trâu nhảy trào, leo cây hái trộm mận, ổi nhà hàng xóm không ngờ lại hữu dụng lúc này như vậy), sau 1 hồi làm người nhện em cũng tiếp cận và giải cứu được con mèo, đậu xanh nó cào vô tay em mấy thím ợ, em nổi tiết rủa thầm: không có gái ở đây là tao quăng mày xuống đất rồi may là mèo mới đẻ nên móng cũng chưa có gì nên em chỉ hơi rát tí.

Đang định leo xuống thì tự nhiên cái cây nó rung nhẹ rồi em nghe rắc rắc, kinh nghiệm cho em biết là em sắp thành mít rụng tới nơi rồi, cố với tay bám thân cây nhưng không kịp, rắc 1 cái cành gãy, em rơi xuống đất.

Nhưng may mà hồi ở VN em có học võ + leo trèo nhiều nên có kinh nghiệm, em lựa được tư thế nào ngã cho ít bị tổn thương nhất + ráng quăng mình về phía bụi hoa um tùm trong vườn ngay kế xéo cái cây, bụi hoa gãy nát còn em thì chả sao cả (bụi hoa trồng dưới đất chứ không phải trong chậu, hoa mọc ở chổ đất mềm chứ không phải đất đá, em cùng gấu hay tưới nước, bón phân cho hoa nên em mới rành mà yên tâm nhắm mắt trao thân như vậy) thấy mình té gái á lên 1 tiếng kinh hoàng, suýt ngất xỉu (gái nói) chạy lại xem em ra sao, em chỉ ê ẩm tí và gồng người ra vẻ anh hùng gái cuống cuồng vừa khóc vừa gọi cấp cứu đưa mình vào viện chụp X-quang, chụp CT, xét nghiệm đủ cả kết quả bác sĩ phán: trầy da, bầm người tí chứ xương cốt, não bộ chả bị gì cả, gái cũng đỡ lo, nhìn gái tội lắm, lo cho mình mà người tiều tụy, mắt khóc sưng húp, gái thấy có lỗi nên ngày nào cũng đến thăm viện thăm mình + đem theo soup gái tự nấu + trái cây cho mình ăn.

Gái còn mua cho em cái áo mới để đền cái áo em mặc bị rách lúc trèo cây bị té, em bảo thôi, chuyện nhỏ mà với lại cái áo đó là áo mẹ anh tặng, anh quý nó lắm. Gái nghe vậy thì bảo em cho gái mượn cái áo, em hỏi làm gì thì gái cười bảo: bí mật.

Hôm sau như thường lẹ gái đến đem thức ăn cho em rồi đưa lại em cái áo, thì ra gái lấy áo để khâu lại các thím ợ, phải công nhận gái khéo tay thật, nếu không lấy kính soi thì cũng khó thấy đường chỉ mới, cầm áo trong tay em sung sướиɠ lâng lâng trong đầu vang lên đôi câu thơ:

"Áo anh sứt chỉ đường tà

Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu."

Quay về thực tại em bảo gái sau này không cần đến thăm em nữa vì em khỏe, chiều nay là xuất viện rồi.

Sau chuyện này 2 đứa thân lại càng thêm thân, dạo đó gái tới kỳ thi nên học nhiều hơn em cũng đến kèm gái học (chương trình học PT Úc nhẹ bỏ mợ chả = 1 góc lớp 9 VN), mỗi lần học xong em hay làm trò mấy trò ảo thuật + đàn cho gái nghe).

Đám thằng T, A, S thì hay ghẹo em, nhất là thằng A: Mày thấy tao bói bài chuẩn không ? em ậm ừ chả biết là nó có năng lực đặc biệt hay cờ hó ngáp phải ruồi.

Phần em khi thấy tình hình tiến triển thuận lợi em quyết định đẩy mạnh tấn công để em và gái chính thức thành 1 đôi.