Mở đầu, mình xin nói trước với các bác đây là chuyện thật 90% của cuộc đời mình với 1 cô gái người Đài Loan, 10% còn lại xin phép gió tí cho mạch lạc + sinh động mình vốn khá dốt văn nên nếu viết theo dạng tiểu thuyết, truyện dài chắc không ai thèm đọc nên xin viết theo dạng review, truyện kể vậy.
Nói sơ về em trước, em sinh năm 84 là dân SG, năm 2002 sau khi tốt nghiệp trường THPT LHP em theo nguyện vọng của bên nội thi vào đại học Y dược (gia đình mình có truyền thống theo Y từ đời ông cố chỉ có đến đời ba mình mới nhảy sang kinh doanh) sức học em không đến nỗi tệ nhưng mà rớt cái ạch các thím ợ hồi đó buồn dữ lắm vì học sinh giỏi 12 năm liền, từng đoạt giải nhì học sinh giỏi thành phố mà thế này , mấy ngày liền đóng cửa không ra ngoài, ba mẹ vào khuyên đừng có buồn nữa, học tài thi phận mà bla bla..... thôi chết dài dòng lạc đề rồi nói vô đề chính nhé.
Sau đó gia đình lo cho em sang Melbourne học (dòng họ nội em bên này đông lắm) em học ngành kinh tế (vì nhận ra rằng mình không hợp với ngành y) ở đại học D, sau 4 năm rưỡi học xong đại học thay vì về nước mình ở lại học tiếp 1 số khóa học ở các trường cộng đồng + xin đi làm.....bôn ba khá nhiều và có nhiều chuyện để chia sẻ, nhưng xin để dịp khác ở thread khác vậy.
Vào truyện:
Một buổi sáng đẹp trời ngày chủ nhật năm 2006 em cùng đám bạn học chung trường đến nhà thờ làm công tác từ thiện (phát quà, chuẩn bị bữa ăn cho mấy bé có hoàn cảnh bất hạnh được các sơ nhận về nuôi đó mà) ngoài nhóm trường em còn có 1 nhóm khác là học sinh THPT, em vốn là người theo atheists nên theo chỉ để hóng cho vui với làm công tác từ thiện thôi chứ khôn ham nghe giảng kinh đám bạn cũng chẳng thằng nào cuồng đạo nhưng mà các sơ ở đây vui tính lại khá thân với bọn em.
Sau bữa ăn em thấy trong mớ nhạc cụ có cái guitar, ngứa tay nên mượn rồi đánh luôn bài Scarborough Fair, chả biết đàn có hay không nhưng đám con nít vỗ tay nhiệt liệt lát sau có đứa chạy lại xin em viết lại âm hưởng bản nhạc nên mình lấy giấy viết ra viết âm hưởng bài Scarborough Fair cho bé, nhưng mà cây viết của em chợt hết mực nên mình chạy lòng vòng hỏi xem có ai có viết không mà chẳng ma nào có, đang loay hoay thì chợt nghe 1 giọng nói vô cùng dễ thương ở sau lưng: Anh ơi!
Quay lại đằng sau mình chết đứng trong 10 giây, 1 cô gái có khuôn mặt đẹp như trăng rằm, da trắng như bông bưởi, tóc dài ngang vai, em nhìn mình cười ngượng làm lộ 2 lún đồng tiền yêu chết đi được em nó đưa viết cho mình bảo mình cứ lấy viết em mà dùng, lúng túng như gà mắt tóc em chỉ biết nói cám ơn rồi cắm đầu viết xong bản âm hưởng cho con bé lúc em nó bước đi mình lén quay lưng lại nhìn thì thấy bé nó thân hình cân đối, dáng ngon hết sảy định bụng lát nữa trả viết sẽ kiếm cớ làm quen, xin phone rồi lên kế hoạch tác chiến he he nhưng mà viết xong ngoảnh lại thì em nó đi mất rồi.
Không bỏ cuộc em đi hỏi thăm các sơ trong nhà thờ, trời không phụ lòng người thì ra gái là "con nuôi" của 1 sơ trong đây, có info em bắt đầu lên kế hoạch tác chiến.