Trần Phi: Anh đầu bạc à, sao lúc nào anh cũng phải gấp gáp như vậy.
~.~
Trần Phi cuối cùng đành phải nghe theo đề xuất của Đại Thần, tìm Bát Quái Tiểu Tử vừa
mới xuất viện ngồi vị trí khách mời.
Khó hiểu chính là, Tiểu Bạch với Chu Mẫn Lệ vô cùng không hợp mắt không ngờ lại cực kỳ
ăn ý với Bát Quái Tiểu Tử.
Ba người một khi bắt đầu trò chuyện liền tám đến quên cả đất trời, chủ đề được chuẩn bị kỹ
lưỡng ban đầu không biết đã bị quăng đi đâu mất, từ câu cá cho đến hôn nhân, từ hôn nhân
cho tới vỉa hè dành cho người đi bộ quá hẹp, không có gì là không nói được.
Lâm Bích Vi chỉ có thể ngồi yên lặng bên cạnh, giương mắt nhìn ba người bọn họ cười đùa.
Trần Phi đứng kế bên vừa mừng vừa lo.
Mừng ở chỗ, tư liệu nhiều như vậy, lúc dàn dựng biên tập không phải chắp vá lung tung để
câu giờ. Nếu không thì lần trước đã không phải để cho Tiểu Bạch thành thật ngồi ngáp một
cách khó hiểu như thế.Lo ở chỗ, nói nhảm hơi bị nhiều, như vậy thì mức độ khó khăn khi chỉnh sửa biên tập sẽ
càng tăng gấp bội. Ví dụ như đoạn nói về hôn nhân đi, chỉ có cái váy ren thôi vậy mà cũng
có thể nói tới mười phút, hơn nữa nói đi nói lại mà từ ngữ không đổi, giọng điệu không đổi,
chỉ có mỗi cấu trúc câu là đổi. Ví dụ như thêm từ "bị" vào câu chủ động để đổi thành câu bị
động. Nhưng nếu mà đem cắt sạch hết, chẳng phải làm cho bọn họ đang câu cá câu phải
người đi bộ trên lề đường sao?
Trần Phi hết cách chỉ biết thở dài.
Nếu mà lần này tỉ suất xem vẫn không cao, chỉ sợ rằng vị trí biên đạo của hắn cũng sẽ bị
treo luôn. Bởi vì rõ ràng cấp trên đã ngỏ ý, không phải sức hút của Tiểu Bạch không đủ
mạnh, không phải cậu ta chưa đủ tầm để dẫn chương trình, mà bởi vì biên tập hậu kỳ của
chương trình quá sức tệ hại.
Đi đổ vỏ cho người khác, cũng là một kỹ năng sống đó.
Thu hình "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" xong, Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh lập tức bị Cao
Cần đá lên máy bay, đến họp mặt cùng với Nhan Túc Ngang. Nguyên nhân bởi vì, mấy cuộc
gọi truy hồn đoạt mệnh của Nhan Túc Ngang quả thật quá gϊếŧ người. Nhất là lần nào cũng
đều nhằm vào giờ phút hắn đang âm mưu tập kích Phong Á Luân mới chết.
Tiểu Bạch lần đầu tiên đi máy bay, nhịn không được tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.
Giả Chí Thanh khóc lóc nói: "Đầu cậu đừng quay qua quay lại nữa, mình chóng mặt sắp ói
rồi."
Tiểu Bạch nói: "Cậu muốn ói cứ ói, cần gì phải lấy mình ra để viện cớ?" Cậu rõ ràng chỉ có
con ngươi là nhúc nhích thôi mà.
Giả Chí Thanh nghe lời cầm cái túi to ói như điên.
Tiểu Bạch nhận lấy khăn nóng và nước uống từ tiếp viên hàng không, ở bên cạnh đợi lệnh.Chờ cho Giả Chí Thanh ói đến hết hơi hết sức ngã người vào lưng ghế, Tiểu Bạch lập tức
giúp hắn lau miệng: "Cậu không phải nói trước kia cậu đã từng đi máy bay sao?"
"Từng đi một lần." Giả Chí Thanh mệt mỏi thở dốc, nhận lấy nước từ tay cậu nhấp một hớp
rồi mới nói tiếp: "Có điều kết cục cũng không khá hơn lần này bao nhiêu. Hơn nữa, từ đó về
sau Cao Cần không thèm đi máy bay cùng mình nữa. Ngay cả ngồi chung xe cũng né tránh
hết mức luôn."
Tiểu Bạch hỏi: "Cậu đã đắc tội gì với anh ấy?"
"Mình chỉ ói lên quần của anh ta thôi mà." Hắn dừng một chút: "Ở ngay chỗ dây kéo."
"..." Thông thường quần chỉ có một chỗ là có dây kéo. Tiểu Bạch nhớ lại quy định lúc đến
nhà Cao Cần, không khỏi thông cảm với Cao Cần: "Anh ấy lúc đó nhất định rất khó chịu."
Giả Chí Thanh câm nín nhìn cậu.
"Sao thế?"
Giả Chí Thanh nói: "Mình nghĩ cậu cho dù không mắng anh ta biếи ŧɦái, cho dù không đồng
tình, cũng phải an ủi mình một chút chứ."
Tiểu Bạch chân thành nói: "Vô cùng cảm ơn cậu lần này đã không ói lên quần mình."
Giả Chí Thanh: "..." Hắn vì sao lần nào cũng đặt hy vọng vào lời an ủi của Tiểu Bạch vậy?
Máy bay hạ cánh an toàn.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh xách hành lý đi ra, vừa mới ra phía ngoài, đã thấy một đám
người rầm rầm nhào tới vây quanh.
Nhân viên sân bay bên cạnh ngay lập tức nhanh nhẹn chạy đến, chắn trước mặt bọn họ.Giả Chí Thanh buồn bực hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một thiếu nữ từ trong đám người hét lớn: "Em là đội trưởng đội quân tiếp viện Tằng Bạch ở
thành phố H, chúng em tới để chào đón anh!" Câu nói này vẫn còn bình thường, ngay sau
đó, cô đột nhiên phá lên cười khanh khách, tiếp đó hét toáng lên: "Tiểu Bạch, em yêu anh!"
"Tiểu Bạch..." Đủ thứ kiểu kêu gọi la hét cứ như sóng biển hết trận này đến trận khác ào tới.
Giả Chí Thanh ngây người ra nhìn: "Tiểu Bạch, không ngờ rằng danh tiếng của cậu ở đây so
với bọn mình cao hơn nhiều quá."
Tiểu Bạch ấp úng mấp máy môi.
Giả Chí Thanh ngay sau đó lại than thở: "Có lẽ đây chính là khoảng cách sinh ra cái đẹp
chăng."
Nước mắt của Tiểu Bạch đã rơi xuống rồi.
Tiếng la hét của Bạch phiến từ từ lặng đi, bọn họ ngẩn ngơ nhìn bóng người khả ái bị che
khuất sau đám nhân viên sân bay.
Không phải là do bọn họ nhiệt tình thái quá, đã dọa cậu ấy sợ đến phát khóc chứ?
Nhóm Bạch phiến rối rít tự kiểm điểm.
Giả Chí Thanh nhìn thấy Tiểu Bạch đang nức nở, xấu hổ thì thầm: "Chúng mình về nhà rồi
hãy khóc tiếp được không?"
Thiếu nữ vừa rồi đã hét "Em yêu anh" dịu dàng nói: "Tiểu Bạch đừng khóc, nếu mà anh
không thích chúng em tới đón tiếp, chúng em từ nay về sau sẽ lén lút đến, lặng lẽ đi, sẽ
không quấy rầy anh giống như bây giờ nữa đâu."
Bộ dạng khóc lóc của Tiểu Bạch đã khiến cho thiên tính mẫu tử của bọn họ ào ào thức tỉnh.Tiếng vỗ về tức khắc đợt nọ lại nối tiếp đợt kia.
Tiểu Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đỏ hoe nói: "Rất cám ơn mọi người.
Tôi là lần đầu tiên, có nhiều người như vậy, tốt với tôi như vậy. Tuy rằng tôi không biết các
bạn, nhưng mà... cảm ơn các bạn rất nhiều."
...
Sân bay im phăng phắc như thể bị đông cứng lại.
Sau một lát, vẫn là thiếu nữ nọ phá tan sự im lặng: "Tiểu Bạch cố lên! Chúng em mãi mãi
ủng hộ anh! Chúng em mãi mãi tốt với anh như thế!"
"Tiểu Bạch, anh quá đáng yêu rồi!"
"Em yêu anh!"
"..."
Làn sóng hoan hô lại bắt đầu từng đợt từng đợt ùa tới.
Một nhân viên sân bay nói nhỏ với Giả Chí Thanh: "Phải chi hai người ra khỏi sân bay trước
khi cậu ấy nói chuyện thì tốt biết mấy." Cứ nhìn tình hình này, chỉ sợ khó mà ra ngoài được.
Giả Chí Thanh nói: "Phải chi mấy lời này anh nói trước đó thì tốt biết mấy."
Phía bên trong vẫn còn đang ồn ào, từ hướng cửa chính sân bay lại truyền đến một trận âm
thanh xôn xao huyên náo.
Một nhân viên nhảy lên nhìn một cái: "À, giống như có người nào đó bị đám đông vây quanh
đang đi tới đây."
Đáp án rất nhanh được công bố.Không biết là ai đã kêu lớn: "Đại Thần tới, Đại Thần tới."
Giả Chí Thanh kinh ngạc. Nhan Túc Ngang không ngờ cứ như vậy chạy tới, thực sự quá
trắng trợn lộ liễu mà.
Nhóm Bạch phiến từ từ giãn ra nhường đường tạo thành một lối đi.
Tiểu Bạch ngẩng đầu.
Cuối lối đi, Nhan Túc Ngang chính giữa một nhóm vệ sĩ, tao nhã bước từng bước lại gần.
Cổ động viên hai bên trái phải cứ như thể bị mê hoặc bởi hào quang từ hắn phát ra, hình
ảnh ấy đẹp đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhan Túc Ngang đi tới trước mặt cậu, không nói câu nào, khoác vai cậu kéo đi.
Giả Chí Thanh đang muốn đi theo, lại phát hiện ra Liên Giác Tu thế mà cũng theo tới.
Tuy rằng anh ta là đạo diễn lừng danh thế giới, nhưng sức hút đối với các fan hâm mộ lại
thua xa Nhan Túc Ngang, cho nên giờ phút này nhìn anh ta giống hệt một nàng hầu bị thất
sủng.
Giả Chí Thanh nhịn không được trêu chọc: "Không ngờ ngay cả Liên đại đạo diễn mà cũng
túng thiếu đến độ phải đi làm tùy tùng kiếm thêm thu nhập."
Liên Giác Tu vốn bị Nhan Túc Ngang không nói không rằng lôi tới đây vẫn còn đang tức đầy
bụng, nghe vậy căm hận nói: "Cậu coi chừng tôi túng thiếu quá quịt tiền của cậu luôn đó."
...
Giả Chí Thanh bị hắn uy hϊếp một đòn chí mạng.Từ phi trường trở về khách sạn, rất lâu sau đó, Tiểu Bạch vẫn còn đắm chìm trong sung
sướиɠ.
Nhan Túc Ngang bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt cười khúc khích của cậu, thở dài nói: "Ngồi máy bay
lâu như vậy, tốt xấu gì cũng ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Bạch úp mặt vào gối, truyền ra âm thanh nghèn nghẹt: "Em cảm thấy thật hạnh phúc."
Nhan Túc Ngang cố ý nghiêm sắc mặt: "Anh ghen tị."
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên.
Tóc mái lòa xòa trên trán, đôi mắt tựa như mắt cún con, vừa tròn vừa sáng.
Nhan Túc Ngang nhịn không được cúi xuống, hung hăng hôn lên môi cậu, ra sức trêu chọc
kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tuy rằng xa nhau mới có mấy ngày, thế nhưng nếu dùng phút, dùng giây để hình dung, đó
là cả một con số khổng lồ.
Mà hắn đã bị con số khổng lồ ấy giày vò đến mệt mỏi kiệt sức.
Hắn chậm rãi tách ra, ngắm nhìn đôi môi phấn hồng của Tiểu Bạch, hài lòng hôn thêm một
cái nữa, rồi nói: "Từ nay về sau hạnh phúc của em chỉ có thể là vì anh."
Đôi mắt tròn xoe của Tiểu Bạch hơi xao động, dịu dàng như mặt nước hồ thu, nhẹ nhàng róc
rách trôi thẳng vào tim, tạo thành những gợn sóng ngọt ngào bất tận. Nhan Túc Ngang nghĩ,
cảm giác được yêu thật sự rất tuyệt.
"Nhưng mà anh chỉ có một người, các cô ấy là cả một nhóm người."
Tiểu Bạch ném một hòn đá nhỏ, làm mật ngọt bắn lên tung tóe.Nhan Túc Ngang nhíu nhíu mày hỏi: "Một lòng một dạ không tốt sao?"
Tiểu Bạch ôm gối, cười ngây ngô nói: "Nhưng mà em vẫn thấy cảm giác được nhiều người
quan tâm như thế thật hạnh phúc."
...
Nhan Túc Ngang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tình hình này tình địch của hắn lại chính là
fan hâm mộ sao?
Nhan Túc Ngang vốn muốn cùng Tiểu Bạch ở lì trong khách sạn, chỗ nào cũng không đi.
Nhưng trong lịch trình đã sắp xếp một chương trình talk show của địa phương, muốn mời
những nhân vật chủ chốt của đoàn làm phim tham dự.
Liên Giác Tu từ sau khi tham gia "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" của Tiểu Bạch, đối với bất
cứ chương trình giải trí nào cũng đều cảm ơn xin hãy buông tha cho kẻ bất tài này. Mặc cho
phía bên đài truyền hình có tốn hết nước miếng như thế nào đi nữa, hắn vẫn thờ ơ không
chút động lòng, khăng khăng bảo tôi xương cốt rệu rạo cả rồi, cần phải nghỉ ngơi. Đến nỗi
sau này đài truyền hình nhiệt tình đưa tới cả tá viên can-xi, lại còn có thêm một câu chúc
phúc – sống lâu trăm tuổi.
Người dẫn chương trình talk show là một nhân vật nòng cốt tuổi trẻ tài cao của đài truyền
hình, tên là Chu Thái, ở địa phương cũng có chút tiếng tăm.
Tham gia ghi hình chương trình ngoài Nhan Túc Ngang, Tiểu Bạch và các diễn viên chính
ra, còn có thêm biên kịch nữa.
Chu Thái đầu tiên hỏi không ít những vấn đề có liên quan đến điện ảnh. Thực ra mấy vấn đề
này đều quen thuộc đến mức nhàm chán, lúc đi tuyên truyền ở các thành phố khác đã bị hỏi
đi hỏi lại rất nhiều lần. Bọn họ tới thời điểm này này đối với mấy câu hỏi đáp như vậy chẳng
qua chỉ như dạo chơi trên sân khấu mà thôi.Dạo chơi xong, Chu Thái bắt đầu đi sâu vào thảo luận một vấn đề độc nhất vô nhị.
"Nghe nói Tiểu Bạch hôm nay vừa mới xuống máy bay?" Hắn nhe răng cười, khoe hai cái
lúm đồng tiền trên má.
Tiểu Bạch gật đầu.
"Còn được Đại Thần đi đón nữa chứ." Chu Thái hướng cái nhìn đầy thâm ý về phía Nhan
Túc Ngang. Bất kể thế nào, bọn họ trước đây cũng đã bị đồn thổi rồi.
Nhan Túc Ngang liền tự nhiên thoải mái nói: "Tiểu Bạch là lần đầu tiên đi máy bay, cho nên
Liên đạo diễn đã kéo tôi cùng đi đón." Lúc nói hắn cố ý nhấn mạnh sáu chữ "Liên đạo diễn"
và "cùng đi đón".
Chu Thái cười nói: "Tôi nghe nói Tiểu Bạch ở sân bay bị fan hâm mộ bao vây đến nỗi khóc
nức nở ngay tại chỗ."
Nhan Túc Ngang không đợi Tiểu Bạch trả lời, đã giải vây nói: "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy fan
hâm mộ chào đón tại sân bay, tuy rằng mắt không có đỏ hoe như Tiểu Bạch, nhưng trong
lòng nước mắt cũng chảy thành sông."
Trương Giai Giai cười nói: "Lần đầu tiên của anh, là lúc nào thế?"
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi có rất nhiều lần đầu tiên, cô muốn hỏi cái nào?"
Trương Giai Giai nhún vai nói: "Để xem anh sẵn lòng thổ lộ cái nào?"
Nhan Túc Ngang nhìn thấy ánh mắt hăm hở xem kịch vui của tất cả mọi người, hắng giọng
nói: "Lần được chào đón ở sân bay đầu tiên, đó là thời điểm bộ phim điện ảnh đầu tay của
tôi "Đả Điểu Anh Hùng Truyện" vừa ra mắt."Bị hai người bọn họ một tung một hứng cứ thế làm lộn xộn hết cả lên, Chu Thái cũng không
còn cách nào hỏi tiếp về đề tài lúc nãy nữa, đành phải chuyển trọng tâm câu chuyện hướng
sang Tiểu Bạch hỏi: "Lúc nãy mọi người đều mong đợi lượng vé bán được vào ngày đầu
công chiếu, cậu nghĩ sẽ là bao nhiêu?"
Hắn dừng lại một chút, thấy Tiểu Bạch chậm chạp vẫn chưa trả lời, lại nói tiếp: "Hay là cậu
cứ trực tiếp đến hiện trường điều tra. Như vậy có thể sẽ cho cậu một ít manh mối."
Tiểu Bạch hỏi: "Anh sẽ đi xem chứ?"
Dưới cái nhìn chằm chằm của cả đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ", Chu Thái nghĩ cho dù
mình có ăn gan hùm mật gấu cũng đố dám nói không. "Chuyện này là đương nhiên."
Tiểu Bạch nói: "Vậy tôi đoán một tỷ ba."
...
Chỉ cần hỏi một mình hắn là đủ lấy mẫu khảo sát rồi?
Nhân viên khảo sát này hơi bị qua loa đó.
Song cho dù lấy kết quả lấy mẫu khảo sát là một trăm phần trăm đi nữa, câu trả lời của cậu
ta vẫn còn có điểm sơ hở.
Chu Thái nói: "Tôi hỏi lượng vé bán ra chứ không phải số lượng khán giả đến rạp chiếu phim
nha."
Nhan Túc Ngang lập tức tiếp lời: "Ý của Tiểu Bạch chính là, nếu như toàn bộ dân số cả
nước một tỷ ba người đều nguyện ý đến rạp xem "Nam Nhân Lệ", như vậy cho dù vé bán ra
có giảm giá còn một đồng đi nữa cũng không thành vấn đề."Toàn bộ dân số cả nước một tỷ ba đều có khả năng đến rạp chiếu phim xem "Nam Nhân Lệ"
sao?
Chỉ cần chút IQ thôi cũng hiểu là không thể nào.
Cho nên vé xem phim cũng không thể nào có giá một đồng được.
Chu Thái trong lòng ai oán nghĩ thầm: chuyện này có giải thích cũng như không.
Nhưng mà hắn rõ ràng đã quên mất một điều, cái gọi là hy vọng của giới điện ảnh cho dù có giải thích
hay không giải thích cũng không phải chuyện quan trọng. Chẳng lẽ công chúng chỉ vì muốn biến hy
vọng doanh thu phòng vé của anh thành hiện thực mà quyết định ngày mai có đi xem phim hay
không?