Liên Giác Tu và Cao Cần đã trở thành anh em cùng chung hoạn nạn rồi.
~.~
Liên Giác Tu một khi đã bắt tay vào quay phim liền trở thành người điên, hễ gặp được diễn viên hợp tác tốt, diễn xuất tốt lại càng điên cuồng hơn nữa, y hệt như quảng cáo pin Duracell năng lượng bền bỉ hoạt động liên tục liên tục liên tục. Bữa ăn giấc ngủ hoàn toàn không cần nhắc tới, cứ như thể chỉ cần hít thở không khí là đã hấp thu được tinh hoa của đất trời, khiến cho hắn lúc nào cũng khỏe khoắn tươi tắn.
Cả Nhan Túc Ngang lẫn Trương Giai Giai đều từng hợp tác với hắn nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng đã quen rồi. Nhưng đối với Trần Đức Chương và Đàm Phi mà nói, đó chính là địa ngục của trần gian. Mỗi ngày đi sớm về khuya làm việc từ sáng sớm tới tối mịt cũng chưa nói đi, lại còn phải chịu đựng bị khủng bố bỏ bom về mặt tinh thần, đầu óc lúc nào cũng ở trong tình trạng lo âu căng thẳng cao độ liên tục suốt hai mươi bốn giờ.
May mà bọn họ còn có những công việc khác nữa, cho nên đoàn làm phim thỉnh thoảng cũng phải nghỉ quay một ngày.
Bình thường mỗi khi được nghỉ, Liên Giác Tu đều chui vào ổ xem lại một bộ phim hay, hiếm có lúc nào như ngày hôm nay khi Nhan Túc Ngang bỗng dưng nhận được điện thoại của hắn.
"Buổi tối đi uống một ly không?"
Nhan Túc Ngang nhướn mày: "Anh chắc chứ?"
"Ừ."
"Được." Tuy rằng rất muốn đi gặp Tiểu Bạch, thế nhưng cảm thấy Liên Giác Tu có chút khác thường, hắn linh cảm anh ta có chuyện gì đó.
Liên Giác Tu im lặng một lúc lâu rồi nói: "Kêu Tiểu Bạch tới luôn."
...
Nhan Túc Ngang trong đầu gióng lên một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm: "Lý do?"
"Đạo diễn cùng diễn viên giao lưu thắt chặt tình cảm cũng cần lý do sao?"
"Giao lưu hả..." Nhan Túc Ngang kéo dài giọng, chẳng thèm che dấu sự nghi ngờ.
Liên Giác Tu nói tiếp: "Tiện thể kêu trợ lý thủ quỹ gì đó của cậu ta đi theo luôn."
"Giả Chí Thanh?" Sao gần đây chuyện gì cũng có phần của cậu ta hết vậy. Nhan Túc Ngang vô cùng hứng thú quan tâm: "Lý do?"
"Giao lưu."
"Lý do này cũ rích rồi."
"Đến khi đó cậu và Tiểu Bạch sẽ có thời gian riêng tư với nhau."
Nhan Túc Ngang ngây người, khóe miệng thoáng hiện nét cười: "Cái này, ít ra còn nghe được một chút."
"Vậy tối nay tám giờ tại Kim Tự Tháp, không gặp không về."
Nhan Túc Ngang tắt máy, vẻ tươi cười biến mất, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn vài cái, sau đó gọi một cú điện thoại.
Người bên kia bắt máy.
"Cao Cần hả? Tối nay rảnh không?"
Kim Tự Tháp là một nhà hàng karaoke có quy mô nhỏ trong thành phố, cũng là nơi mà bọn Liên Giác Tu, Nhan Túc Ngang và bạn bè trong giới hay tụ tập.
Ưu điểm lớn nhất của karaoke chính là phải đóng cửa, cho dù có gào thét rung chuyển đất trời cũng chẳng ai thèm quan tâm, có thể xem là kín đáo.
Hơn nữa ông chủ nhà hàng karaoke này quen biết bọn họ đã lâu, thông thường chỉ cần bọn chó săn lấp ló bén mảng lại gần, anh ta sẽ lập tức thông báo cho bọn họ, thậm chí còn thiết kế một lối đi an toàn, phục vụ đến tận răng.
Vì vậy, Liên Giác Tu rất yên tâm mà ngồi thảnh thơi trên ghế sô pha trong đại sảnh.
Đến khi Nhan Túc Ngang dẫn theo Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh xuất hiện, hắn lập tức đứng dậy.
Tiểu Bạch lễ phép: "Chào Liên đạo."
Liên Giác Tu nói: "Đi ra ngoài chơi không cần giữ ý như vậy đâu." Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn sang Giả Chí Thanh.
Thế nhưng Giả Chí Thanh lại một mực đắm đuối không rời nhìn cái tủ kính đựng đủ các loại rượu quý trong đại sảnh.
Liên Giác Tu cũng chuyển đề tài theo hắn: "Cậu thích uống hả?"
Giả Chí Thanh hỏi: "Rất đắt phải không?"
Liên Giác Tu cười nói: "Cũng bình thường."
Giả Chí Thanh thất vọng: "Ôi. Vậy thì thôi."
Liên Giác Tu ngạc nhiên hỏi: "Vì sao lại thôi? Muốn uống cứ uống đi."
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì cho dù có chôm về cũng không bán được bao nhiêu tiền."
Liên Giác Tu nhìn sang Nhan Túc Ngang: "?"
Nhan Túc Ngang ngước lên ngắm nhìn trần nhà: "..."
Nếu như vừa rồi chỉ tặng cho Liên Giác Tu một chút nghi hoặc nho nhỏ, thì khi tiến vào phòng karaoke là cả một bất ngờ to lớn.
Liên Giác Tu nhướn mày hỏi: "Cậu làm sao lại ở chỗ này?"
Cao Cần vừa ưu nhã chọn lựa bài hát, vừa trả lời tỉnh rụi: "Khó có dịp Liên đạo diễn lại rảnh rỗi mời nghệ sĩ và trợ lý của tôi cùng giao lưu, tôi làm sao có thể vắng mặt được chứ?"
Liên Giác Tu lại nhìn sang Nhan Túc Ngang: "!"
Nhan Túc Ngang tiếp tục ngước lên ngắm nhìn trần nhà.
Giả Chí Thanh vọt tới chọn ngay chỗ ngồi chính giữa, cầm lấy mấy chai rượu lật qua lật lại xem xét, miệng cứ lầm rầm tụng đi tụng lại mấy câu: "Cái này tốt, cái kia tốt, cái này đắt, rất tốt, cái kia còn quý hơn, tốt hơn..."
Liên Giác Tu bó tay, ngồi xuống kế bên Giả Chí Thanh, hướng tới Cao Cần đang ngồi phía bên kia khai chiến: "Cậu không phải chưa từng hát sao?"
Cao Cần đáp: "Nhưng mà tôi thích nghe."
Liên Giác Tu hỏi: "Ở nhà nghe không phải tốt hơn sao?"
Cao Cần đáp: "Tôi thích nghe nhạc sống."
Giả Chí Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói âm u rợn người: "Vậy thì ngàn vạn lần đừng có hối hận."
"..."
Cao Cần và Liên Giác Tu cả hai cùng sững sờ.
Nhan Túc Ngang nhớ Giả Chí Thanh có lần đã nhận xét về giọng hát của Tiểu Bạch, trong lòng hiểu ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch, chỉ thấy cậu hai con mắt tròn tròn mở to, nhìn chăm chăm không chớp vào cuốn danh mục bài hát trong tay Cao Cần.
Nhan Túc Ngang sáng tỏ bèn mở miệng: "Không bằng bắt đầu chọn bài hát đi."
Giả Chí Thanh từ đầu đến chân run lên cầm cập nói: "Hát hò kiểu này, nhất định phải ăn uống thật no trước rồi sau đó mới hát. Nếu không rất dễ mắc chứng khí hư thể hư thận hư."
Cả khán phòng lóe lên những tia mắt quỷ dị.
Nhan Túc Ngang, Liên Giác Tu và Cao Cần cả ba ánh mắt đồng thời trao đổi với nhau, dường như muốn bình chọn ra một người làm đại sứ cho thương hiệu thận hư.
Giả Chí Thanh liều mạng nhấn nút gọi phục vụ phòng, miệng không ngừng gào thét: "Đồ ăn đâu đồ ăn đâu."
Liên Giác Tu lau mồ hôi, hỏi Tiểu Bạch: "Cậu ta đã mấy bữa không ăn rồi?"
Tiểu Bạch nói: "Một bữa. Đại Thần nói tối nay đi hát karaoke, cho nên nhân cơ hội này tiết kiệm luôn."
Giả Chí Thanh nhìn chăm chăm vào chai rượu mà chảy nước miếng.
Liên Giác Tu nhìn thấy vô cùng thú vị, nhịn không được định đưa tay vuốt tóc hắn, lại bị Cao Cần chát một tiếng hất tay đi.
Nhan Túc Ngang cấp tốc kéo Tiểu Bạch ngồi né ra chỗ xa nhất.
Liên Giác Tu khẽ biến sắc mặt: "Cậu làm gì vậy?"
Cao Cần mặt không đổi sắc nói: "Em họ tôi đầu óc ngu xuẩn, sợ lây bệnh cho anh."
Giả Chí Thanh nuốt nước bọt xuống, căm giận quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Anh nói ai ngu xuẩn? Anh – họ hả?"
Cao Cần nói: "Thấy chưa, còn bị lãng tai nữa."
Liên Giác Tu trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Nhan Túc Ngang, cười méo xệch hỏi: "Em họ? Thật hả?"
Nhan Túc Ngang vô tội nhún vai nói: "Tôi không nói cho anh hả?"
"Không – có."
"Vậy tôi bây giờ đang nói cho anh nè."
"..."
Phục vụ tiến vào, Giả Chí Thanh nhìn chằm chằm như thể đang tìm cái gì đó trong mấy đĩa thức ăn.
Liên Giác Tu nhìn tới líu lưỡi, hỏi: "Cậu ăn được bằng mắt hả?"
Giả Chí Thanh không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, nói: "Có thể đóng gói. Như vậy ngày mai cũng tiết kiệm được rồi."
Liên Giác Tu liếc nhìn Cao Cần: "Em họ cậu xem ra lúc nào cũng sống chật vật dưới mức nghèo khổ nhỉ."
Cao Cần đáp lời: "Phải."
"Vậy mà cậu còn có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc được sao?"
Cao Cần vẫn đáp lời: "Phải."
Liên Giác Tu hỏi: "Cậu không thấy hổ thẹn hả?"
"Chúng tôi là anh em họ xa." Cao Cần chậm rãi nói: "Xa khoảng ba ngàn cây số."
Giả Chí Thanh căm giận nói: "Anh ta chính là tên Cao bóc lột."
Cao Cần nói: "Lần sau nửa đêm tôi sẽ gọi điện đánh thức cậu."
Giả Chí Thanh liếc mắt: "Chi vậy? Để thức dậy đi tiểu hả? Anh quản thật là rộng đó."
"Không phải, tới nhà tôi rửa bồn cầu."
Giả Chí Thanh trừng mắt nhìn hắn: "Tôi có nói anh là đồ biếи ŧɦái chưa?"
Cao Cần gật gật đầu: "Vài năm trước có nói qua."
"Sau đó thì sao?"
"Cậu rửa bồn cầu suốt ba ngày."
Giả Chí Thanh dường như nhớ lại chuyện ngày trước, đính chính: "Chỉ có hai ngày thôi, còn một ngày là Phong Á Luân giúp tôi rửa đó."
Nghe nhắc đến tên Phong Á Luân, Cao Cần lập tức trầm xuống.
May thay, người phục vụ rất đúng lúc dọn vài món ăn nhẹ lên, bầu không khí nhờ đó mới tránh không bị căng cứng.
Đồ ăn dọn lên bảy phần thì có đến bốn phần là do Giả Chí Thanh giải quyết.
Tiểu Bạch giải quyết hết hai phần bảy.
Nhan Túc Ngang, Cao Cần và Liên Giác Tu ba người cùng nhau giải quyết một phần bảy còn lại.
Ăn uống xong xuôi, ánh mắt của Tiểu Bạch lại dán chặt vào quyển danh mục bài hát.
Giả Chí Thanh xoa xoa tay, từ trong túi lấy ra hai cái nút bịt chặt lỗ tai lại, sau đó mới tiêu sái phất tay một cái: "Bắt đầu đi."
Liên Giác Tu kéo hai cái nút chặn tai của hắn ra, cười khổ nói: "Cho dù cậu không có chút lòng tin nào vào giọng hát của tôi, thì cũng nên tin tưởng vào nam ca sĩ xuất sắc nhất liên tục nhiều năm liền chứ."
Giả Chí Thanh đoạt lại nút chặn, sau đó thâm trầm nói: "Anh không hiểu đâu."
Liên Giác Tu vẻ mặt phiền muộn nhìn cậu ta đeo nút chặn tai vào một lần nữa.
Bất quá chỉ một phút sau đó, hắn đã hiểu rồi.
Tiểu Bạch có vẻ ngoài rất an tĩnh kia kỳ thực lại là một hung thần karaoke.
Mà thật ra, hung thần cũng chẳng có cửa mà so với cậu.
Vấn đề nằm ở chỗ, âm thanh thông thường khi nói chuyện vốn rất êm tai của Tiểu Bạch một khi hát lên không chỉ biến thành hung khí gϊếŧ người, hơn nữa còn hoàn toàn sai nhịp.
Mà thật ra, hung thần sai nhịp cũng còn có thể chịu đựng được đi.
Vấn đề nằm ở chỗ, bên cạnh một hung thần sai nhịp Tiểu Bạch còn có một nịnh thần Đại Thần Nhan Túc Ngang.
Mỗi khi hung thần Tiểu Bạch ma kêu quỷ khóc rống xong một bài, nịnh thần Đại Thần sẽ tấm tắc mà rằng: "Khúc này thượng giới có thôi, trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe!"
Bài hát đương nhiên là thuộc về thượng giới rồi, bởi vì người trần nghe xong đều đã thăng thiên hết còn đâu.
("Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỉ hồi văn!" ~ trích trong bài "Tặng Hoa Khanh" của Đỗ Phủ)
Giả Chí Thanh tiếp tục giải quyết đồ ăn, sau đó lại phấn đấu nỗ lực nhồi nhét đầy bao tử để dành cho bữa khuya sắp tới, Liên Giác Tu và Cao Cần đồng bệnh tương lân ngồi nép sát vào nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau cười đau khổ.
Liên Giác Tu cảm thấy hối hận vì đã đưa cái đề xuất thối hoắc tới Kim Tự Tháp này.
Cao Cần cảm thấy hối hận vì đã khăng khăng đòi "nghe biểu diễn nhạc sống" cho bằng được.
Cuối cùng chính là Cao Cần đã vận dụng quyền lực của người quản lý, dưới ngọn cờ "bảo vệ giọng hát của nghệ sĩ", nhanh chóng đàn áp giải tán buổi biểu diễn đã vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí của mọi người.
Trên đường trở về, Nhan Túc Ngang, Liên Giác Tu và Cao Cần cùng đi lấy xe.
Cao Cần dẫn đầu đi trước.
Liên Giác Tu cố ý kéo Nhan Túc Ngang tụt lại phía sau.
"Vì sao không nói cho tôi biết Giả Chí Thanh là em họ của Cao Cần?" Vừa nhớ tới chuyện này, Liên Giác Tu vẫn ôm một bụng ấm ức khó tiêu.
Nhan Túc Ngang nói: "Anh bây giờ không phải đã biết rồi sao?"
Liên Giác Tu nói: "Nếu như cậu nói sớm, tôi đã không..."
Nhan Túc Ngang tiếp lời: "Đã không nhắm cậu ta làm đối tượng tình một đêm của anh?"
Liên Giác Tu hất mặt qua một bên, dài giọng nói: "Tôi chỉ nghĩ là cậu ấy trông cũng được."
"Cậu ta có bạn gái rồi."
Liên Giác Tu làm một động tác đầu hàng, nói: "Ok, chúng ta bây giờ cho chuyện này vào quá khứ đi. Đằng nào cũng chưa xảy ra chuyện gì đúng không?"
Nhan Túc Ngang đột nhiên vỗ vai hắn một cái nói: "Tốt lắm. Làm bạn bè giống như bây giờ rủ nhau đi hát hò, nói chuyện tán gẫu cũng tốt mà. Thật ra anh đã già như trái cà mà còn lăng nhăng bay nhảy cũng không phải biện pháp đâu, tốt xấu gì cũng tìm một người để ổn định cuộc sống đi."
Liên Giác Tu cố ý nói: "Nếu biết trước cậu cũng đồng tính luyến ái, tôi đã sớm xuống tay với cậu rồi."
Nhan Túc Ngang bỏ tay ra, tỏ vẻ ngây thơ vô tội: "Tôi không phải đồng tính luyến ái."
Liên Giác Tu trợn mắt lên: "Còn làm bộ nữa? Ý đồ của cậu đối với Tiểu Bạch, ai có mắt cũng thấy được."
"Tôi không có làm bộ, tôi thật sự không phải đồng tính luyến ái." Nhan Túc Ngang nói xong, mỉm cười ngọt ngào: "Tôi là luyến Tiểu Bạch."
Liên Giác Tu liếc mắt khinh bỉ, tức giận nói: "Cậu là đồ tiểu bạch kiểm hả?"
(tiểu bạch kiểm ~ trai bao)
"Xéo đi."