Là một người đàn ông có vóc dáng cao gầy. Dù nằm trên mặt đất, anh vẫn toát ra vẻ cao quý thanh tao, làn da rất trắng.
Lúc này, nửa gương mặt nghiêng của anh vừa khéo đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm, đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Vãn Ca âm thầm bổ sung trong lòng:
Một người trông cực kỳ đẹp, đẹp đến mức khuôn mặt cũng có thể thay thế cho đôi chân!
Ai mà kìm lòng không giúp được chứ!
Hạ Vãn Ca có thể.
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc vác chiếc xe lăn của anh chạy mất.
Không còn cách nào khác, cô thiếu linh khí quá mà.
Nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng. Đồ của “con cưng của trời” không thể tùy tiện lấy, nếu không sẽ bị xui xẻo.
Hạ Vãn Ca đẩy chiếc xe lăn về phía trước, nghiêng đầu nhìn cái hố mà anh rơi xuống, lập tức cạn lời.
Không hổ là “con cưng của trời”. Người khác bị tai nạn xe, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng.
Người may mắn hơn thì cũng phải chảy máu, ngay cả cô cũng lăn lóc vài vòng.
Nhưng anh thì sao?!
Xe từ độ cao như vậy lật xuống, thế mà anh vẫn nằm yên ổn trong một cái hố toàn cỏ mềm, không chỉ không bị thương chút nào mà thậm chí quần áo còn chẳng bẩn mấy.
Khí vận mạnh mẽ này, nếu ở thời cổ đại chắc chắn là số mệnh đế vương. Sinh không đúng thời, tử khí không thể tỏa ra, chỉ có thể tự hại bản thân.
Nghĩ đến đây, Hạ Vãn Ca cắn môi do dự.
Nếu nói cho anh biết rằng cô có thể chữa lành chân anh, liệu anh có tin không?
Nếu anh không tin, bây giờ vác chiếc xe lăn của anh bỏ chạy liệu có kịp không?
A, thật sự quá cám dỗ.
Có chiếc xe lăn này, mượn tử khí trên đó, cô sẽ trở thành thần trong giới này!
Ai mà cưỡng lại được chứ!
Ông trời dùng cách này để thử thách cô sao?
Lúc này, Lục Thu vừa từ từ bình phục trên lớp cỏ mềm rồi cố gắng trèo lên. Trong đống đổ nát và khói bụi, anh nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai đang đẩy chiếc xe lăn của mình từ từ đi tới.
Anh đưa tay, vừa nắm lấy xe lăn, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì trong đầu lại trống rỗng một lúc. Sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:
[Khí vận mạnh mẽ, ở thời cổ đại chính là mệnh đế vương, tiếc là sinh không đúng thời…]
[Nếu nói cho anh ta biết rằng mình có thể chữa lành chân anh ta…]
[Nếu anh ta không tin…]
Lông mi Lục Thu khẽ run.
Thời nay còn có người giành xe lăn? Đây là lần đầu tiên anh gặp kẻ vô liêm sỉ đến mức này.