Sốc! Đại Lão Huyền Học Bị Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 2

Một giờ sau, Hạ Vãn Ca từ dưới hố mộ bò lên, trong tay cầm một chiếc chặn giấy hồ ly bạch ngọc.

Liếc nhìn tàn hồn bên cạnh, cô phủi bụi trên người.

Ban đầu cô muốn nói chuyện tử tế, đổi lại sẽ giúp ông ta di dời mộ ra ngoài. Nhưng cái linh hồn này chết rồi mà vẫn lắm lời, buộc cô phải ra tay trấn áp bằng cách trực tiếp.

Nhìn chặn giấy hồ ly bằng ngọc trắng chất lượng tuyệt hảo, cô chậc lưỡi hai tiếng. Đúng là có người liều mạng thật, chết rồi vẫn muốn đem đồ của người khác làm vật tùy táng cho mình.

Trở lại đường lớn, trời đã tối đen. Giờ này chỉ có xe dù. Cô tiện tay gọi một chiếc. Nhưng vừa lên xe, Hạ Vãn Ca lập tức nhắm mắt thở dài.

Đúng là xui xẻo.

Chiếc xe này đúng là xe dù, nhưng không ngờ lại "đen" đến vậy!

Ngoài cô ra, ba người còn lại trên xe, ai nấy đều dính dáng đến mạng người.

Tài xế từng gϊếŧ người phi tang xác. Đôi vợ chồng trung niên trông có vẻ hiền lành bên cạnh thì là bọn buôn người...

Nhưng đó chưa phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là cả ba người này đều mắt mờ, tinh thần u ám, trán hõm xuống, khí đen bao phủ.

Đây là dấu hiệu của huyết quang chi tai (tai họa đổ máu).

Cả ba người đều có, chứng tỏ lát nữa đều sẽ gặp đại họa.

Hạ Vãn Ca gãi đầu. Trời giờ còn thu người thế này sao? Gom tất cả lại gϊếŧ một lượt cho tiện?

Trên xe, từ lúc Hạ Vãn Ca bước lên, người đàn ông trung niên ngồi ghế phụ thấy cô là một cô gái trẻ trung xinh đẹp thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, liên tục nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ ngồi ghế sau.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh Hạ Vãn Ca lập tức hiểu ý, gật đầu.

Tài xế bấm còi một tiếng, cười nói với người đàn ông: "Haiz, chuyến này đáng giá rồi."

Người đàn ông trung niên cười toe toét, lộ hàm răng vàng khè: "Để lát nữa anh thử trước nhé."

“Thời buổi này, ngay cả tiền xăng cũng đắt đỏ.”

“Tiền trên người tôi, tất cả đều cho anh.”

Câu nói vừa dứt, tài xế và người đàn ông trung niên cùng phá lên cười.

Người phụ nữ trung niên lúc này nhích lại gần Hạ Vãn Ca, bắt đầu bắt chuyện: “Cô gái trẻ à, đi chơi một mình à? Chỗ chúng tôi đây là nơi tốt đấy, không khí trong lành, sản vật phong phú, chỉ có điều đường núi hơi khó đi. Phía trước là đường đèo đấy, cô chuẩn bị sẵn túi nôn đi, dễ say xe lắm.”

“Chơi bời gì, đi công tác thôi.” Hạ Vãn Ca phẩy tay.

Người đàn ông trung niên quay đầu hỏi: “Đi công tác? Cái nơi nghèo nàn hẻo lánh này có gì để đi công tác? À mà cô làm nghề gì thế?”