Hà Dung Cẩm: Cố gắng nghỉ ngơi.
Đại quân Đột Quyết tạm lui, Phó Viêm Tổ thắng lợi trở về, bị vây hai ngày, Thanh Phong thành rốt cuộc chào đón tin tốt.
Phó Viêm Tổ một đường mang theo thủ cấp binh lính Đột Quyết trở về báo công với Khuyết Thư thuận tiện nghe xong một tràng khen ngợi, lập tức hồi phủ ngủ. Ai cũng biết trước khi đại quân Đột Quyết rời khỏi cảnh nội Tây Khương, thắng lợi đều chỉ là ngắn ngủi.
Khuyết Thư thấy Hà Dung Cẩm dựa vào bàn ngủ gật, sinh ra thương tiếc, đẩy xe lăn đến bên cạnh hắn, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve trên khuôn mặt.
Hà Dung Cẩm mắt vẫn nhắm, nói: “Nhiễu nhân thanh mộng.”
Khuyết Thư càng nhìn càng ngứa, nhịn không được ghé miệng tới.
Hà Dung Cẩm đột nhiên nhoáng một cái chuyển sang ngồi trên ghế khác.
Khuyết Thư vẻ không bằng lòng nói: “Không sợ sái chân?”
Hà Dung Cẩm nói: “Sợ bị phi lễ.”
Khuyết Thư vừa buồn cười lại vừa cảm thấy khó giữ thể diện, khóe miệng co giật mấy cái, mới nói: “Lên giường nghỉ một lúc đi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Cung tống vương.”
“Ta ngồi trong phòng một chút.” Hắn mặt dầy không chịu đi.
Hà Dung Cẩm lại úp vào bàn định ngủ tiếp.
“Quên đi.” Khuyết Thư thở dài, đẩy bánh xe đi ra ngoài, thềm cửa đã bị dỡ bỏ, ra ra vào vào cũng tiện. Hắn ra tới cửa lại nghĩ đến Hà Dung Cẩm vừa rồi cũng không dùng xe lăn, đang định quay đầu lại nhắc nhở, đã nhìn thấy ván cửa bị chưởng phong của Hà Dung Cẩm đánh vào bang bang hai tiếng, ngăn cách hắn ra bên ngoài.
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm ván cửa, hồi lâu mới thở dài.
(*) Cửa ơi cửa…
Tháp Bố nhìn ra hắn tâm tình không tốt, lặng lẽ theo sát phía sau.
“Tháp Bố a, ngươi định khi nào thành thân?”
Câu hỏi bất chợt của Khuyết Thư làm cho Tháp Bố ngây ra, nghĩ nghĩ mới nói: “Có người vừa ý liền thành thân.”
Khuyết Thư ngẩng đầu nói: “Như thế nào tính là vừa ý?”
Tháp Bố do dự thật lâu cũng không đáp lại.
Khuyết Thư biết hắn tính tình chất phác, cũng không cưỡng cầu, ngay vào lúc nghĩ đến sẽ không có trả lời, Tháp Bố đột nhiên nói: “Giống vương cùng Hách Cốt tướng quân, là được rồi.”
Bánh xe đang đi tới hơi hơi dừng lại, tay Khuyết Thư chặn bánh xe, phong vân bắt đầu quay cuồng trong đáy mắt, các loại cảm xúc lần lượt thay phiên, sau một lúc lâu mới nói: “Đừng giống như chúng ta.”
Tháp Bố ngẩn ra.
“Đừng làm cho người trong lòng cực khổ như vậy.” Khuyết Thư nhớ tới bộ dáng của Hà Dung Cẩm, lòng đau âm ỉ.
Tháp Bố nói: “Vương vì sao không cho tướng quân bớt cực khổ một chút?”
Khuyết Thư bị hỏi nghẹn không nói được.
Hà Dung Cẩm ngoài lạnh trong nóng, người khác cho dù đối hắn không tốt, hắn cũng chỉ nguyện ý nhớ đến những cái tốt của người ta. Điểm này có lẽ ngay cả Hà Dung Cẩm cũng không tự mình phát hiện, nhưng Khuyết Thư phát hiện, cho nên hắn không ngừng hạ mình, không ngừng nhân nhượng, không ngừng nói ra những câu tình cảm tự hắn nghe còn muốn mửa, bởi vì đó đều là nhược điểm của Hà Dung Cẩm. Biết rõ những chuyện đã làm năm xưa là không thể tha thứ, lại thà rằng nhìn Hà Dung Cẩm thu hồi cánh chim tiêu sái mà khó xử trong lưới tình hắn giăng ra, miễn cưỡng ở lại bên cạnh hắn, đơn giản là hắn chung quy không chịu nổi thống khổ vì mất đi.
Kỳ thật, hắn chính là nhìn trúng Hà Dung Cẩm mềm lòng, mới không ngừng thăm dò giới hạn mà thôi.
Không có lý do, cảm thấy bắt đầu chán ghét chính mình.
Tháp Bố nhìn thấy Khuyết Thư mặt không chút thay đổi, lại cảm thấy một trận chua xót cùng bi ai.
Đánh lén thất lợi vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng đáng kể tới sĩ khí của quân Đột Quyết. Ngay lúc Khuyết Thư cùng Phó Viêm Tổ đều nghĩ Đột Quyết nhất định phải nghỉ ngơi lấy sức nửa ngày mới tấn công trở lại, đại quân Đột Quyết lại ngoài ý muốn nghỉ có mỗi một canh giờ.
Phó Viêm Tổ bị đánh thức, hận không thể một đao chém chết đối phương, sau tự chém mình một nhát nghỉ ngàn thu luôn.
Nhưng hắn chung quy không thể làm như vậy.
Đột Quyết cường công, hệt như hôm qua.
Phó Viêm Tổ trấn ở tường thành, đã không còn cuống cuồng như trước.
Tới chạng vạng, tịch dương tây hạ, chỉ còn lại ánh sáng nhợt nhạt đủ để nhận biết bóng người, Đột Quyết gióng trống thu binh.
Phó Viêm Tổ chưa mở miệng, đã nghe Hà Dung Cẩm nói: “Lần trước chịu thiệt lớn, lần này Đột Quyết tất có chuẩn bị, không thể thừa thắng xông lên.”
Hà Dung Cẩm lúc nói câu này thật cũng không nghĩ nhiều, hắn làm thượng tướng quân đã quen, làm quan chỉ huy càng quen, nói những lời này là tự nhiên không có gì vướng mắc, nhưng nói xong mới nhớ ra không được, quả nhiên, sắc mặt Phó Viêm Tổ có xấu đi một miếng.
“Tướng quân lời này rất đúng.” Phó Viêm Tổ chung quy cũng cố kỵ thân phận của hắn, không muốn mở miệng phản bác, chỉ cộc lốc đáp lại, “Bản tướng tự biết cẩn thận.”
Nói vậy tức là vẫn đi rồi.
Hà Dung Cẩm bất đắc dĩ nhìn theo hắn xuất thành.
Bất quá lần này nhưng cũng không phát sinh chuyện mà Hà Dung Cẩm lo lắng, Phó Viêm Tổ vẫn mang theo mấy đầu người trở về, lượng quân tổn thất thì gấp hai, đúng là có phòng bị.
Hà Dung Cẩm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại nói không rõ nguyên do.
Phó Viêm Tổ hai phen xuất chiến thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, cũng không hồi phủ, tùy tiện tới tiệm cơm gần tường thành lấy băng ghế nằm ngủ lăn quay.
Hà Dung Cẩm trong lòng bất an, quyết định vẫn là tìm Khuyết Thư thương lượng thử xem, không ngờ mới vào phủ đã nghe nói Khuyết Thư bị bệnh. “Ta vừa rồi thấy hắn còn tốt lắm.” Hắn hoài nghi nhìn chằm chằm Tháp Bố.
Tháp Bố thở dài nói: “Vương là cố chống cự.”
Hà Dung Cẩm vào cửa, liền nhìn thấy Khuyết Thư nằm sấp trên giường, mặt đỏ bừng bừng, không chút sinh khí, áp chế không nỡ trong lòng, hắn tiến lên sờ trán, nhưng lại thực sự nóng phỏng tay.
Một gã tiểu đồng bưng thuốc vội vội vàng vàng vào cửa, nhỏ giọng nói: “Phải uống thuốc.”
Hà Dung Cẩm tiếp bát, nhẹ nhàng vỗ vỗ Khuyết Thư, “Vương, uống thuốc đi.”
Khuyết Thư hé mắt, nhìn thấy hắn, đáy mắt sáng bừng lên, lại vẫn nằm úp sấp bất động.
“Uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Hà Dung Cẩm muốn đỡ hắn dậy, nhưng Khuyết Thư nhúc nhích cũng không chịu nhúc nhích.
“Như vậy làm sao uống thuốc?” Hắn định tìm Tháp Bố hỗ trợ, lại phát hiện Tháp Bố với tiểu đồng đều đã bỏ ra ngoài, thậm chí còn săn sóc mà đóng cửa lại. Đây chính gọi là quan tâm sẽ bị loạn, bằng không Hà Dung Cẩm sao có thể không chú ý đến động tĩnh của bọn họ.
Trầm tư một chốc này làm cho Khuyết Thư bất mãn. Hắn vươn tay định chạm vào mặt Hà Dung Cẩm, lại bị bắt được.
“Uống thuốc trước đã.” vẫn là câu nói kia.
“Ngươi uy ta.” thanh âm khàn khàn, lời nào lời ấy hữu khí vô lực.
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi ngồi dậy ta mới có thể uy.”
Khuyết Thư bất động, lại cố gắng nghiêng đầu tới, sau đó há mồm.
Hà Dung Cẩm xoay xở hồi lâu, làm sao cũng không được, cuối cùng bất đắc dĩ ôm hắn lên dùng một cánh tay đỡ lấy, tận lực không đυ.ng vào miệng vết thương, lại đưa bát tới bên môi hắn.
Khuyết Thư nhìn chằm chằm bát không nhúc nhích.
“Uống thuốc.”
“Uy.”
“Ta không phải đang uy?”
“……”
“Uống thuốc.”
“Uy.”
“……”
Hà Dung Cẩm hết kiên nhẫn, cúi đầu nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Khuyết Thư ý thức mờ mịt, nhưng lại rõ ràng ham muốn của mình như lòng bàn tay, nghe vậy chỉ nâng mí mắt, yên lặng nhìn môi Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm ngây người. Hắn đại khái tới giờ vẫn không ngờ đối phương rơi vào tình trạng này mà đầu vẫn còn nghĩ được mấy chuyện như vậy.
(*) Vào tình trạng này lại càng cần nghĩ đến ~
“Vương.” Hắn thở dài.
Bướng bỉnh chấp nhất của Khuyết Thư dồn lên một lượt, giống như trong đầu chỉ đầy ắp mỗi một chuyện này, “Uy.”
“……”
Hà Dung Cẩm nhìn bát nhíu mày, “Ta ghét uống thuốc.”
Khuyết Thư rũ mí mắt, yên lặng hé miệng.
Hà Dung Cẩm lập tức đẩy bát tới.
Vất vả uống thuốc xong, Hà Dung Cẩm đang định đỡ hắn nằm úp sấp lần nữa, chợt nghe hắn nói: “Uy.”
Hà Dung Cẩm nói: “Không phải đã uống xong rồi?”
Khuyết Thư nhìn mứt quả trên bàn, đại khái là Tháp Bố sợ thuốc đắng nên chuẩn bị sẵn.
Hà Dung Cẩm nói: “Ta nếu nói ta cũng không thích ăn mứt quả thì sao?”
Khuyết Thư cúi đầu im lặng.
Hà Dung Cẩm nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng quyết định tháo thắt lưng.
Khuyết Thư mâu quang lóe lên.
Hà Dung Cẩm vung thắt lưng cuốn một viên mứt quả tới, nhét vào trong miệng dùng răng nanh cắn, sau đó cúi đầu.
Khuyết Thư khẩn cấp chờ đón, mυ'ŧ lấy mứt quả còn tiện thể mυ'ŧ luôn cả môi Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm định lui, mới phát hiện tay Khuyết Thư, thế nhưng từ vạt áo rộng mở của hắn lần vào bên trong. Hắn đẩy Khuyết Thư, “Không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, còn có, râu ngươi đâm rất khó chịu.”
Khuyết Thư ngậm mứt quả, một tay ôm thắt lưng hắn, một tay nắm vạt áo hắn, đáy mắt tình ý kéo dài như mưa phùn, dày đặc chiếu lên trên mặt trong lòng Hà Dung Cẩm.
“Hách Cốt.” Hắn thong thả mà trịnh trọng nói, “Ta chỉ cần một mình ngươi.”
Là bệnh đến mức mơ hồ hay là ôn nhu của Hà Dung Cẩm quá tốt đẹp, Khuyết Thư đã phân không được, hắn chỉ biết nói ra những lời này xong, tựa như gánh nặng ngàn cân trên vai cũng được dời mất, trong lòng chỉ tràn đầy thoải mái cùng chờ mong.
Hà Dung Cẩm tựa hồ ngây ngẩn cả người, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ kinh hỉ như hắn đang chờ mong, mà chỉ trầm mặc đỡ hắn nằm xuống, nói một tiếng “Cố gắng nghỉ ngơi” liền đi ra ngoài.
……
Đây là ý gì?
Khuyết Thư hết sức đau đầu.