Khuyết Thư: Chung quy sẽ có một ngày bổn vương khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân bổn vương.
Quân đội đứng nghiêm chờ lệnh đột nhiên bắt đầu di chuyển.
Hà Dung Cẩm hơi nhíu mày. Sát Long đang đàm phán với sứ giả Đột Quyết, chẳng lẽ trong quá trình đàm phán đã xảy ra chuyện gì? Hắn đứng tại chỗ một lát, vẫn là nén không được tò mò, lại chống gậy cà nhắc cà nhắc đi qua đó.
Hai hộ vệ nhìn thấy hắn tiến đến khu vực hòa hoãn giữa hai bên, lập tức tự động theo sát.
Hắn còn chưa đến được ranh giới, đã thấy Sát Long bình tĩnh đi tới trước mặt. “Xác Châu đến đây.”
Xác Châu vẫn chưa quay về kinh đô?
Hà Dung Cẩm ngạc nhiên. Sát Long không phải nói đã âm thầm mệnh lệnh gián điệp bố trí bên người Mật Gia Diệp hộ giựt dây tạo phản sao? Chẳng lẽ sự tình có biến?
Hắn vội đi theo Sát Long trở lại lều trại. Lúc vào đến thấy Khuyết Thư đang nghe Sát Long hội báo, sắc mặt âm trầm, nhìn thấy hắn tiến vào mới thoáng dịu đi.
“Chuyện Kì Trạch bại lộ, Xác Châu có lẽ đã đoán được.” Sát Long nói.
Khuyết Thư nói: “Bên trong dự kiến. Nếu tin tức phía bọn họ đủ linh thông, hẳn đã biết được Mẫn Mẫn vương giả kia còn chưa kịp lộ diện đã bị người trực tiếp thiêu chết trong viện, tâm huyết của Kì Trạch ở Tây Khương bao năm đã hóa thành tro tàn. Bổn vương chỉ thấy khó hiểu Xác Châu cư nhiên sẽ che chở cho Kì Trạch.”
Sát Long nói: “Kì Trạch là một nhân tài.”
Khuyết Thư nói: “Kì Trạch già rồi, toàn bộ những gì hắn vất vả an bài đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hắn còn được bao năm sử dụng? Hắn sống trên đời này một ngày chính là chứng minh rõ rành rành Đột Quyết đã sử dụng âm mưu đối phó bổn vương thế nào. Đã như vậy, Tây Khương cùng Đột Quyết vĩnh viễn không thể hòa bình, vô luận là bề ngoài hay bề trong. Huống chi Mật Gia phản loạn, chính trị Đột Quyết đang nội loạn, chẳng lẽ Xác Châu muốn hai mặt thụ địch?”
Sát Long nói: “Có lẽ hắn cho rằng chúng ta mới vừa đại chiến cùng Thánh Nguyệt giáo một trận, không có dư lực tấn công Đột Quyết.”
Khuyết Thư cười lạnh nói: “Tấn công Thánh Nguyệt giáo bổn vương chỉ sử dụng năm phần binh mã, hơn nữa Thánh Nguyệt giáo chẳng màng chống cự, căn bản không thương tổn đến nguyên khí. Xác Châu nếu bởi vậy mà khinh địch, thì bổn vương đành phải dùng kỵ binh Tây Khương đến nói cho hắn biết hậu quả của khinh địch.”
Sát Long nghĩ nghĩ nói: “Ta hiểu được.” Hắn xoay người rời khỏi trướng, hiển nhiên là muốn triển khai một cuộc đàm phán khác.
Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngươi vừa nãy nói Thánh Nguyệt giáo không màng chống cự, đây là vì sao?”
Khuyết Thư biết hắn từng là trưởng lão Thánh Nguyệt giáo, đối Thánh Nguyệt giáo đối Tân Cáp cũng có chút cảm tình, bèn nói: “Thánh Nguyệt giáo dù sao vẫn là con dân Tây Khương, lại làm sao sẽ thật sự là kẻ địch của bổn vương.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vậy ngươi vì sao lại tấn công Thánh Nguyệt giáo?”
Khuyết Thư nhìn thẳng hắn chăm chăm, nói: “Vì ngươi.”
Hà Dung Cẩm Nhướng mày.
Khuyết Thư nói: “Bổn vương sở dĩ chán ghét Thánh Nguyệt giáo như vậy, có một nguyên nhân chính là nó từng cướp đi ngươi từ trong tay ta.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta càng nguyện ý gọi là, cứu đi.”
“Hơn nữa, cả tâm cũng vậy.” Khuyết Thư nói đến đây, trong mắt thoáng hiện lên sương mờ, lại biến mất rất nhanh.
Hà Dung Cẩm nhớ tới những chuyện đã qua, phát hiện tâm tình của mình thế nhưng thật sự đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất hắn hiện tại có thể cùng Khuyết Thư bình tĩnh đối diện nói chuyện quá khứ như thế này, nếu là trước kia, hắn không phải xoay người bước đi, thì là rút đao chém người.
Khuyết Thư nhìn vẻ mặt hắn rõ ràng là đã phiêu ra tận thiên ngoại xa xăm, trong lòng rất bất mãn. Hà Dung Cẩm giả chết từng ấy năm, hắn chỉ có thể dựa vào tưởng niệm để an ủi mình, kể cả bù đắp chỗ trống trong tâm, nhưng hôm nay người ở ngay trước mắt, hắn thật sự không muốn chịu đựng thấy tâm của đối phương còn ở thiên lý chi ngoại.
“Hư!” Hắn rít sâu một tiếng.
Hà Dung Cẩm rũ mắt hắn.
Khuyết Thư nhăn mặt nghiêm túc nói: “Vừa rồi giống như động đến miệng vết thương.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi từ nãy đến giờ, trừ mắt với miệng, làm gì có động cái khác, sao có thể động vào miệng vết thương?”
Đối mặt với nghi ngờ, Khuyết Thư không có nửa phần mất hứng, “Ngươi nãy giờ vẫn nhìn ta?”
Hà Dung Cẩm buột miệng nói: “Ta hiện tại là tù nhân đi, tự nhiên phải……”
Sắc mặt Khuyết Thư âm trầm hẳn đi, so với lúc hắn vừa vào trướng còn khó coi hơn.
Hà Dung Cẩm tự biết nói lỡ, thầm mắng bản thân mình có lẽ là tên đại ngu ngốc số một trên đời này, cư nhiên nói một câu lại biến mình thành tù nhân.
“Không.” Khuyết Thư chậm rãi nói, “Ta mới là tù nhân của ngươi.”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra.
Khuyết Thư nói: “Ngươi giam giữ tâm của ta, làm cho ta không thể đào thoát.”
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập thâm tình của hắn, Hà Dung Cẩm bất đắc dĩ thở dài, “Hà tất?” hà tất, là với Khuyết Thư, cũng là với chính mình. Không, có lẽ nói, chủ yếu là cho chính mình. Nếu đã rời đi, hà tất lưu luyến? Nếu đã lưu luyến, hà tất bất quyết? Tiến thoái lưỡng nan như lúc này hoàn toàn là hắn tự làm tự chịu. Nếu như hắn có được quyết đoán của Ni Khắc Tư Lực, lúc trước sẽ không can thiệp chuyện Khuyết Thư có quay về Tây Khương hay không, nếu như hắn có được tiêu sái của Ni Khắc Tư Lực, có lẽ đã sớm thừa nhận cảm tình với Khuyết Thư. Tiến tới, lùi lại, chính là do dự của hắn cho Khuyết Thư cơ hội thừa nước đυ.c. Nhưng đồng thời, cũng là do dự của hắn, làm cho cả hai người cùng lún xuống bùn lầy, càng ngày càng sâu.
“Tâm bất do kỷ, thân bất do kỷ.” Khuyết Thư nói.
“Nếu ta lúc trước có thể quả quyết một chút, có phải đối với ngươi ta đều tốt.” Hà Dung Cẩm nhìn hắn, như đăm chiêu.
Khuyết Thư chấn động, định vùng dậy lại chạm vào miệng vết thương, lập tức nằm úp sấp trở lại. Hắn nhe răng trợn mắt nén đau, tức tối ghen tuông cùng nhau bốc lên đằng đằng, “Ngươi có phải tưởng quay lại Tuyệt Ảnh phong?”
Hà Dung Cẩm tuy không biết hắn vì sao lại nói sang chuyện khác, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tưởng.”
“Đừng có tưởng!” Khuyết Thư thô bạo cắt ngang.
Hà Dung Cẩm chợt biến sắc, “Ngươi đã làm gì Tuyệt Ảnh phong?”
“Ngươi sao không hỏi xem tên sư đệ bảo bối của ngươi đã làm gì bổn vương?” Khuyết Thư tức giận đến mức cả râu trên mặt cũng bị đỏ lây.
(*) Đã cưỡng ép bổn vương đó ╬ ̄皿 ̄
Hà Dung Cẩm cảm thấy với cá tính cùng võ công của Ni Khắc Tư Lực hơn phân nửa sẽ không chịu thua thiệt, nhẹ nhàng thở ra nói: “Hắn làm cái gì?”
Khuyết Thư nói: “Hắn khống chế bổn vương, uy hϊếp bổn vương, khiến bổn vương mất hết mặt mũi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vì Thánh Nguyệt giáo?”
“Không chỉ là Thánh Nguyệt giáo, còn có tình nhân của hắn.” Khuyết Thư nói, “Sư đệ bảo bối của ngươi đã có bảo bối tình nhân của chính mình rồi.” ánh mắt cũng không ngừng quan sát nét mặt Hà Dung Cẩm, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút ít dấu vết nào đó, phẫn nộ, mất mác, hoặc giả ganh tỵ.
Chính là, không có.
Hà Dung Cẩm cao hứng nói: “Nga? Là người thế nào?”
“Là một nam nhân.” Khuyết Thư thấy hắn không có chút nào không vui, tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp, miêu tả một hồi Đoan Mộc Hồi Xuân vừa tượng thanh vừa tượng hình.
Hà Dung Cẩm nói: “Người Trung Nguyên a. Không biết hắn ở lại Tây Khương có tịch mịch hay không.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi không cần quan tâm, bởi vì hắn không ở lại Tây Khương.”
Hà Dung Cẩm lo lắng nhíu mày.
“Ni Khắc Tư Lực theo hắn đến Trung Nguyên. Đây chính là nguyên nhân mà ta nói, không cần phải về Tuyệt Ảnh phong. Bởi vì nơi đó đã là người đi nhà trống.” Khuyết Thư thầm nghĩ, xem như bọn họ chạy được nhanh! Bằng không hắn nhất định bắt Ni Khắc Tư Lực lại, trả thù cho bõ.
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Nơi đó là nhà ta, đúng lúc Ni Khắc Tư Lực không ở, ta cũng nên trở về.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi không trở về Thánh Nguyệt giáo?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta cũng không còn là trưởng lão Thánh Nguyệt giáo.” Lúc nhận nhiệm vụ ám sát Khuyết Thư, hắn đã thỏa thuận rõ ràng với Hồ Diệp trưởng lão, từ nay về sau hắn là Hà Dung Cẩm, Hà Dung Cẩm của Tuyệt Ảnh phong, không còn liên quan gì đến Thánh Nguyệt giáo. Mặc kệ ám sát thành công hay không, giao dịch vẫn có hiệu lực.
“Theo ta về vương cung.” Khuyết Thư nói.
Hà Dung Cẩm không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không có khả năng.” Thừa nhận thích Khuyết Thư đã là hắn nhượng bộ bản thân hết mức rồi, hắn tuyệt đối không thể sa đọa đến nỗi cùng nữ nhân đi tranh giành nam nhân!
Khuyết Thư nổi giận, “Ngươi quả nhiên vẫn là nghĩ đến Ni Khắc Tư Lực!”
Hà Dung Cẩm mạc danh kỳ diệu hỏi: “Cái gì?”
“Ngươi nghĩ ta không nghe thấy sao? Lúc trước khi ngươi hôn mê kẻ cuối cùng ngươi gọi tên là Ni Khắc Tư Lực. Khi đó ngươi cho là bản thân chết chắc rồi, cho nên gọi tên nhất định là người mà mình quan tâm nhất. Ni Khắc Tư Lực!” Nói xong lời cuối cùng, Khuyết Thư càng là nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh liên tục.
Sau cùng hôn mê……
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi nghe được?”
“Ta thà rằng mình điếc!” một khắc kia, Khuyết Thư cơ hồ hoài nghi hắn sẽ chết là vì ghen tỵ đến chết. Nếu không phải Hà Dung Cẩm hôn mê một thời gian rất dài đủ cho hắn kịp điều chỉnh tâm tình, chỉ sợ hắn vừa nhìn đến Hà Dung Cẩm liền lập tức chất vấn, chứ không phải nhịn đến giờ này.
Hà Dung Cẩm cưỡng chế lửa giận trong lòng, nghiêm mặt nói: “Hắn từng cứu ta, là kẻ duy nhất trên đời này tốt với ta mà không cần hồi báo. Ta làm sao không thể nghĩ đến hắn trước khi chết?”
Khuyết Thư tức giận đến phát run, nhưng một câu cũng không phản bác được. Không sai, hắn làm không được, hắn làm không được giống Ni Khắc Tư Lực không cầu hồi báo! Chết tiệt, hắn quả thực muốn được hồi báo muốn đến phát điên rồi!