Giải khai ngoại bào, Hoa Hoài Tú liền cảm thấy hai mắt đau nhói.
Màu đỏ nóng rát không ngừng lan tràn trên nội y trắng noãn. Cho dù nhìn thế này, y cũng cảm thấy ngực nổi lên một trận thở gấp, càng uổng công nói về sự thống khổ Phiền Tế Cảnh phải nhận lúc này.
Y vươn tay, động tác thật chậm mà nhấc lên nội y.
Phiền Tế Cảnh hít vào một hơi khí lạnh, buông xuống con mắt đã thấy tay Hoa Hoài Tú run nhè nhẹ, dường như càng khẩn trương càng không khống chế được chính mình.
“Không đau mà.” Phiền Tế Cảnh an ủi nói.
Hoa Hoài Tú lấy lại bình tĩnh, hai tay rốt cục ổn định lại, cắn răng nói: “Câm miệng.”Nội y rốt cục kéo ra, lộ ra vết thương dữ tợn, máu từng giọt từng giọt từ bên trong chảy ra, nhìn không thấy dấu hiệu ngừng lại. Y cắn môi dưới, bình tĩnh mà rắc dược, sau đó xé một miếng nội y mặc bên trong làm vải băng bó.
Bởi vì bị thương tại bụng dưới, chiều dài của vải chỉ đủ quấn quanh thắt lưng một vòng, Hoa Hoài Tú không thể không lại xé vài miếng nữa xuống.
Phiền Tế Cảnh cười nói: “Ngươi có thể hay không bị lạnh?”
Hoa Hoài Tú ngẩng đầu tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại phát hiện môi hắn trắng bệch, xanh cả mặt, một bộ dáng tùy thời có thể bất tỉnh, vội la lên: “Ngươi không sao chứ?”
Phiền Tế Cảnh dắt dắt khóe miệng. Kỳ thật muốn trách thì trách hắn trước không tính đến Hoa Hoài Tú băng bó một vết thương lại muốn mất nhiều thời gian như vậy, sớm biết như thế, mới vừa rồi sẽ không thúc giục nội lực làm cho tốc độ máu chảy nhanh hơn rồi. Nhưng nếu đến phần này rồi, hắn tự nhiên không thể lãng phí cơ hội, biểu lộ nói: “Chỉ cần biểu ca không có việc gì, ta làm gì cũng đều đáng giá.”
Hoa Hoài Tú sắc mặt ửng đỏ. Lời này nếu đổi là người khác tới nói, y nhất định không nói hai lời mà trở mặt, nhưng người kia là Phiền Tế Cảnh, bởi vậy y mặc dù cảm giác muốn nôn, nhưng trong đầu lại là rất cao hứng.
“Biểu ca,” Phiền Tế Cảnh nặng nề mà khẩu khí thở hổn hển, “Ngươi tha thứ cho ta rồi sao?”
Hoa Hoài Tú thân thể cứng đờ.
Biết được chân tướng đánh sau vào còn lưu lại ở trong thân thể, trải qua một tháng bị đuổi gϊếŧ kia lắng đọng lại, biến thành một cái vướng mắc thật to, sao có thể dăm ba câu giải thích một lần là có thể giải quyết?”
Tạo thành thương tổn thì rất dễ dàng, nhưng muốn quên đau đớn sẽ rất khó. Tựa như vết thương ở bụng dưới Phiền Tế Cảnh, nhìn qua chính là chỉ một đao, nhưng muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì lại phải đòi hỏi không biết bao nhiêu ngày tháng.
Phiền Tế Cảnh thấp giọng thở dài nói: “Biểu ca là nên hận ta a.”
Hận?
Hoa Hoài Tú sửng sốt, bật thốt lên nói: “Ta như thế nào lại hận ngươi?” Nếu là hận hắn, vì sao thấy hắn bị thương, chính mình so với bất cứ điều gì đều sốt ruột cùng đau lòng hơn? Nếu là hận hắn, y như thế nào hiểu rõ nỗi sợ hãi lần nữa chịu lừa gạt, vẫn như cũ kiên định theo sát bước đi của hắn?
Y cũng không hận hắn.
Hoa Hoài Tú cho ra kết luận, y chỉ là sợ hãi.
Trước kia Phiền Tế Cảnh kia chất phác lại hiền như khúc gỗ, nhưng y tự nhận là có thể đem tâm tư hắn nắm vững trong lòng bàn tay. Loại cảm giác này gọi là an tâm.
Bây giờ Phiền Tế Cảnh này thông minh, khôn khéo rồi, nhảy khỏi trên tay y đi mất, ngược lại đem y chộp vào lòng bàn tay. Loại cảm giác này gọi là nháo tâm.
Cho dù là một, cảm giác lại kém mười ván tám ngàn dặm.
“Tin ta lại một lần, khó như vậy sao?” Phiền Tế Cảnh dùng ánh mắt gần như hèn mọn khẩn cầu mà nhìn y.
Hoa Hoài Tú trong đầu buồn bã nói không lên lời, hồi lâu mới nói: “Ai cho ngươi gạt ta?”
“Ta là bất đắc dĩ.” Phiền Tế Cảnh tựa hồ thấy cái cây tên là kiên quyết kia trụ trong ngực Hoa Hoài Tú đang dao động.
Hoa Hoài Tú nói: “Vì sao không nói cho phụ thân?” Phụ thân trong miệng y chính là chỉ Hoa Vân Hải.
Phiền Tế Cảnh mắt buông xuống, tự giễu mà cười nói: “Có lẽ là ta tuổi trẻ khí thịnh a?”
“Ngươi lại gạt người.”Hoa Hoài Tú ngữ khí đột nhiên biến lạnh.
Phiền Tế Cảnh giật mình lo lắng mà nâng mắt.
Hoa Hoài Tú âm thanh lạnh lùng nói: “Cho dù ngu ngốc bị lừa gạt nhiều cũng sẽ thành thông minh.”
Phiền Tế Cảnh trên mặt huyết sắc càng ít, cười khổ nói: “Ngay cả một câu nói mà cũng không tin sao?”
Hoa Hoài Tú không nói. Có đôi khi, càng là lời đơn giản, càng là khó có thể nói ra miệng. Cũng giống như nói rất nhiều tràng giang đại hải luận ngữ (tên sách, chép những lời nói và hành động của Khổng Tử và một số học trò) cũng chưa chắc bởi vì cây ngay không sợ chết đứng, ngược lại, bởi vì không đủ cây ngay không sợ chết đứng, cho nên mới không thể không dùng càng nhiều từ ngữ để che dấu sự chột dạ.
Có đôi khi, chân lý chỉ là một câu nói, thậm chí một chữ mà thôi.
Phiền Tế Cảnh nói: “Ta nói rồi, từ nay về sau, ta chỉ nghe lời một mình ngươi.”
Hoa Hoài Tú yên lặng nhìn hắn.
Phiền Tế Cảnh không tránh không khước từ.
“Bất cứ chuyện gì?” Hoa Hoài Tú không biết nhớ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
“Ừ.”Phiền Tế Cảnh đáp không chút do dự.
“Cho dù là…”Hoa Hoài Tu dừng một chút, hai gò má đỏ ửng lên, ánh mắt có chút lấp lánh nhưng lại chăm chú chăm chú nhìn thẳng hắn nói, “Nhượng ngươi, ủy thân cho ta?” Y đem bốn chữ phía sau đọc cực nhẹ, cơ hồ là ngậm ở trong miệng.
“Cái gì?” Phiền Tế Cảnh tựa hồ không có nghe rõ ràng, thân thể đi phía trước lảo đảo, lập tức hừ nhẹ ra tiếng, “A!”
“Đừng lộn xộn!”Hoa Hoài Tú khẩn trương mà kiểm tra kỹ vết thương, “Hay là tìm một đại phu xem một chút đi. Ta thấy thương thế của ngươi ít nhất phải ở lại Lạc Dương một thời gian.”
Phiền Tế Cảnh nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán,”Không được, ta muốn đi một chỗ.”
“Nơi nào?”Hoa Hoài Tú không dám cẩu thả mà trừng mắt nhìn hắn.
“Giang Nam.”
Hoa Hoài Tú nheo mắt nói.
Phiền Tế Cảnh quả nhiên nói: “Hoa gia.”
Cách thích khách phái không xa, một đám hắc y nhân bị trói thành một đống.
Chung Vũ căm ghét mà quăng túi da hươu trong tay, “Sau này không cho phép dùng máu trư.”
“…”Môn hạ Huy Hoàng môn hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ lần sau cần máu người? Không đúng, chẳng lẽ còn có lần sau?
Trong đó có một gã đệ tử Huy Hoàng môn nói: “Xin Chung đường chủ bảo cho biết, người còn lại xử trí như thế nào?”
“Cho môn chủ thích khách làm xong sinh ý cuối cùng, sau đó tống giao quan phủ.” Cùng hung cực ác đã bị Phiền Tế Cảnh giải quyết hết, còn lại này là muốn nhân tiện hảo hảo cải tạo…Ngoại lệ môn chủ.
Đệ tử buồn bực nói: “Sinh ý cuối cùng?”
“Lễ bộ thị lang.”Chung Vũ nhìn về phía một mỗ hắc y nhân nhân, “Hắn biết.”
“Vâng.”
Chung Vũ xoay người rời đi.
“Đường chủ đi nơi nào? Phân đàn đi bên này mà.”
“Về nhà.” Lời còn chưa dứt, đã không thấy thân ảnh.
Hoa Hoài Tú từng mấy lần khuyên Phiền Tế Cảnh quay về Hoa gia. Thứ nhất là vì y biết Phiền Tế Cảnh ở Cửu Hoa phái cũng không tốt hơn, nếu trở lại Hoa gia dù sao cũng còn có thân phận biểu thiếu gia, với nỗi lo mất thể diện Hoa gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn. Thứ hai, chính mình cũng có thể cùng hắn sớm chiều bên nhau, không cần mỗi lần xuất môn đều phải tìm lý do.
Nhưng trước khác nay khác. Hoa gia rất coi trọng gia phong, việc y trốn hôn đồng nghĩa cùng Hoa gia trở mặt. Hôm nay trở thành y không thể quay trở về, cho nên nghe Phiền Tế Cảnh phải về Hoa gia, tâm lý nhất thời nổi lên bất an không yên.
Trong chốc lát lo lắng Phiền Tế Cảnh cùng Hoa gia thông đồng, thoáng lo lắng Hoa gia không biết sẽ đối xử với chính mình như thế nào.
Lo lắng liên tục ba ngày, Phiền Tế Cảnh rốt cục nhìn không được, lôi kéo y cười nói: “Ta chỉ phải đi Hoa gia gặp mặt cha ngươi. Dù sao, ông ấy cũng từng bái tế qua cha nương ta.”
Hoa Hoài Tú hốc mắt nóng lên. Bằng lời ấy có thể tưởng tượng ra Phiền Tế Cảnh lúc nhỏ đã khốc lạnh thiếu thốn như thế nào, ngay cả bái tế cha mẹ hắn cũng thành lý do báo ân.
“Ta nhờ Thích khách môn chủ gϊếŧ lễ bộ thị lang, vô luận sự tình có thành hay không, cũng không có khả năng cho ngươi quay trở lại Hoa gia.” Phiền Tế Cảnh nắm tay y có chút dùng sức, hứa hẹn nói, “Có lẽ bây giờ Cửu Hoa phái không cường đại bằng Hoa gia, nhưng sẽ có một ngày, nó sẽ trở thành thế lực mà bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường.”
Hoa Hoài Tú trừng mắt nhìn.
Môn phái cùng thế lực là hai loại khái niệm. Môn phái làm cho người ta không dám khinh thường phải là như Thiếu Lâm Vũ Đương là thái sơn bắc đẩu, ở trong chốn võ lâm có địa vị nhất định, chưởng môn đức cao vọng trọng, môn hạ vô số. Mà thế lực thì phức tạp hơn nhiều, điển hình nhất là Huy Hoàng môn cùng ma giáo. Nghe ý tứ của Phiền Tế Cảnh, đúng là có khuynh hướng hướng về vế sau. Bất quá, vế trước thích hợp với Phiền Tế Cảnh chất phác a.
Hoa Hoài Tú kinh dị phát hiện chính mình cư nhiên có thể đứng trên lập trường của Phiền Tế Cảnh này mà tự hỏi một số vấn đề, cũng thản nhiên mà tiếp nhận.
“Nhưng là chỉ dựa vào sức một mình ta vốn là làm không được.”Phiền Tế Cảnh cầm lấy tay y, kéo tới trước ngực chính mình, “Ta cần ngươi.”
Hoa Hoài Tú nghĩ muốn rút tay về, nhưng Phiền Tế Cảnh năm ngón tay nắm chặt lại, không dám buông tay. Y không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Từ đâu thấy được ta là thích ăn không? Ngươi yên tâm, chỉ cần Cửu Hoa phái đồng ý giao thiệp làm ăn, ta tự nhiên sẽ dùng thủ đoạn của ta làm cho nó phát dương quang đại.”
Phiền Tế Cảnh bật cười nói: “Biểu ca nghĩ lâu nghĩ dài rồi.”
“Chẳng lẽ ngươi không phải ý này?” Hoa Hoài Tú hồ nghi mà nhìn hắn.
Phiền Tế Cảnh ôn nhu nói: “Ta chỉ muốn biểu ca ở lại bên người ta là đủ rồi.”
“Hừ. Làm gã sai vặt sao?” Hoa Hoài Tú hất đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trên mặt khóe miệng không khống chế được mà giương cao.
Phong cảnh bên ngoài xe ngựa như một bức tranh, trong lòng y cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên Hoa Hoài Tú phác họa rõ ràng một bức tranh xinh đẹp say lòng người cho tương lai.
Trong tương lai chỉ có hai người, cũng vẫn cười vui vẻ.
Dù tới trước cửa Hoa gia, nhưng Phiền Tế Cảnh không có ý định vào cửa, mà là mới người giao cho Hoa gia một phong thư, hẹn gặp lại tại khách điếm trong thành.
Hoa Vân Hải rất nhanh liền tới.
Hắn vừa vào cửa đã thấy Hoa Hoài Tú, liền kìm lòng không đậu mà hô: “Con ta.”
Một giọng nói thân thiết quen thuộc vang lên nhất thời kêu gọi trái tim nôn nóng bất an của Hoa Hoài Tú trở lại. Y đứng lên, hai chân đang chuẩn bị cong xuống, quỳ gối trước mặt Hoa Vân Hải, đã bị Phiền Tế Cảnh một tay ôm thắt lưng, mạnh mẽ lôi kéo ngồi xuống chỗ ngồi.
Hoa Vân Hải theo dõi tay hắn đặt ở bên hông con nhà mình, con mắt mị hí lại. (giống cái động tác hai mắt híp lại thành một đường chỉ thẳng í, thâm sâu khó lường.)
“Cữu phụ mời ngồi.” Phiền Tế Cảnh thân hình đứng lên, khiêm tốn cung kính mà làm động tác mời.
Hoa Vân Hải trở tay đóng cửa lại, mới chậm rãi ngồi xuống, “Phiền chưởng môn khách khí.” Thái độ hắn xa lạ hữu lễ, nếu cẩn thận xem xét, còn có thẩy thấy ra đến ba bốn phần bất mãn.
Hoa Hoài Tú cúi đầu. Len lén trốn nhà là một chuyện, quang minh chính đại mà về nhà cùng lão cha nghiêm túc nói chuyện lại là một hồi chuyện khác.
Phiền Tế Cảnh nói: “Tế Cảnh có ngày hôm nay là phải tạ ơn cữu phụ năm đó ra roi thúc giục.”
Hoa Vân Hải vẻ mặt ban đầu nhất thời lộ ra vài phần mất tự nhiên.
Hoa Hoài Tú nghe ra trong lời hắn nói có chuyện, không nhịn được hỏi: “Có ý gì?”
Phiền Tế Cảnh nói: “Năm đó chính cữu phụ đã nói cho ta biết, báo thù là phải tự dựa vào sức lực của mình tự giải quyết. Ta tất nhiên đối với ông ấy cảm kích vô cùng.” Khóe miệng hắn ý cười chưa tới đáy mắt.
Hoa Hoài Tú giật mình nhìn Hoa Vân Hải. Nghe ý tứ Phiền Tế Cảnh, năm đó hắn đã từng hướng Hoa Vân Hải cầu sự trợ giúp, chỉ là đã bị cự tuyệt?
Hoa Vân Hải dù sao cũng ở trong thương trường lăn lộn đánh chiến nhiều, chỉ với thời gian một câu nói ngắn ngủi đã thu thập tốt tâm tình, thản nhiên nói: “Năm đó ngươi còn nhỏ, lại không có bằng chứng. Ta ngay cả có là gia chủ Hoa gia, cũng không thể chỉ vì một câu nói của ngươi liền cùng Cửu Hoa phái kết oán.”
“Nhưng…”Hoa Hoài Tú khí trùng bách hội, đang muốn phản bác, đã bị Phiền Tế Cảnh kéo cánh tay nói: “Cữu phụ nói đúng. Cho nên ta mới nói, ta giờ có ngày hôm nay, cũng là do cữu phụ ban tặng.”
Hoa Vân Hải thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi hôm nay tìm đến ta, là để nói chuyện này?”
“Không. Ta tới đây, là để bái kiến nhạc phụ.” Phiền Tế Cảnh vừa nói liền đứng lên, tự mình châm một ly trà, hai chân quỳ trước mặt hắn, cung kính mà nâng chén lên cao.
Hoa Vân Hải không thể tin vào mắt hắn, lại nhìn một chút Hoa Hoài Tú, ngực hô hấp dồn dập, một hồi lâu mới đối Hoa Hoài Tú lạnh lùng nói: “Đây là nguyên do ngươi bỏ đi?”
Hoa Hoài Tú cũng bị hành động thình lình làm ra của Phiền Tế Cảnh khiến cho không hiểu ra sao, nhưng y cực nhanh phản ứng lại, lập tức cùng Phiền Tế Cảnh cùng nhau quỳ xuống, thấp giọng nói: “Xin cha thành toàn.”
“Hoang đường!” Hoa Vân Hải lấy tay áo quét về phía chén trà.
Phiền Tế Cảnh hai mắt không động, chỉ dùng ngón út của tay cầm chén trà nhẹ nhàng bắn ra, đã đem ống tay áo Hoa Vân Hải bắn trở lại.
Hoa Vân Hải bị hắn dùng nội lực đập vào cả người run lên, một hồi lâu mới nói: “Ngươi đã nghĩ thấu triệt rồi?”
Hoa Hoài Tú kiên trì đến cùng nói: “Đúng vậy.” Chuyện phát triển đến bước này, y đã là đuổi vịt lên sào (ý chỉ bắt người ta làm việc không có khả năng thực hiện được), không thể theo ý y muốn nói không được.
Hoa Vân Hải tức giận đến khóe miệng run lên, chụp bàn đứng lên nói: “Được, tốt lắm.” Hắn trừng mắt nhìn Phiền Tế Cảnh, “Trà của ngươi ta sẽ không uống. Nhưng là chuyện con ta sau này cũng không quan tâm đến nữa!”
Kết quả này Hoa Hoài Tú sớm đã dự liệu. Từ lúc chạy đến Hoa gia, y không nghĩ tới chính mình còn có thể được người Hoa gia tha thứ. Nhưng bản thân tự trải nghiệm dù sao cũng so với tưởng tượng bất đồng, y khí lực toàn thân cũng bởi câu nói vừa mới rồi quất cho không còn một mảnh.
Phiền Tế Cảnh bất sở vi động nói: “Nhạc phụ đi thong thả. Chờ ta cùng biểu ca yên ổn rồi, sẽ thở lại bái phỏng.”
Hoa Vân Hải khóe miệng vừa kéo, đang muốn nói không cần, nhưng khóe mắt đảo đến Hoa Hoài Tú thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, lời nói đến miệng hít một hơi thật sâu nói: “Các ngươi tự thu xếp!”
Nghe hắn phất cửa đi ra, Hoa Hoài Tú toàn thân mềm nhũn, vừa lúc ngã vào vòng tay Phiền Tế Cảnh đúng lúc vươn tới.”
“Ngươi là cố ý.”
Đối với lên án của y, Phiền Tế Cảnh mỉm cười nói: “Cha ngươi một ngày nào đó sẽ tha thứ cho chúng ta.” Không thể không nói, quan hệ của Hoa Hoài Tú cùng Hoa gia là một nỗi đau thầm kín của y. Hoa Hoài Tú cùng hắn bất đồng, y chân chân chính chính là Hoa gia chính tông, chỉ cần y đồng ý trở về, Hoa gia nhất định sẽ mở rộng cửa hoan nghênh. Cho nên hắn phải đem y cột cùng chính mình trên một con thuyền. Trừ phi có một ngày thuyền chìm, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để y rời đi.
Hoa Hoài Tú nghiêng đầu nhìn hắn.
Phiền Tế Cảnh yên lặng nhìn y, không chút che dấu du͙© vọиɠ chiếm giữ trong lòng đối với y.
Có lẽ hắn biểu hiện quá mức trần trụi, làm cho Hoa Hoài Tú không thể không quay đầu sang một bên nói: “Ngươi luôn tùy ý làm bậy.”
“Xem ra ta còn cần phải sửa chữa rất nhiều.”Phiền Tế Cảnh chậm rãi tiến đến tựa đầu vào chỗ đường cong ở cổ y, “Nhưng ít ra lần này ta không có lừa ngươi.”
Hắn đích xác không có lại lừa gạt y.
Vô luận năm đó là có chuyện gì, hiện tại mới là cái đích.
“Nhưng ta không phải nghĩ muốn như vậy.” Hoa Hoài Tú nâng tay đẩy đầu hắn ra.
Phiền Tế Cảnh trừng mắt nhìn, “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn…”Hoa Hoài Tú hai mắt nhìn xuống bụng dưới của hắn, “Thương thế của ngươi ổn rồi chứ?”
Phiền Tế Cảnh hồi đáp lại: “Ổn rồi.”
“Tốt.” Hoa Hoài Tú chỉnh đốn sắc mặt nói: “Ngươi từng nói qua, sau này chỉ nghe lời một mình ta.”
“Ừ.”Phiền Tế Cảnh không chút do dự gật đầu.
“Như vậy ta muốn ngươi…”Hoa Hoái Tú miệng mở rộng, nhưng lại phát hiện chính mình không phát ra tiếng.
Phiền Tế Cảnh đưa tay chậm rãi đưa ngón tay từ trên á huyệt thu hồi về, tâm địa giả tạo nhìn y nói: “Biểu ca, ngươi nói cái gì?”
Hoa Hoài Tú giận dữ nhìn hắn, trong mắt tức giận cơ hồ có thể bốc cháy trên đầu của y.
“Biểu ca, ngươi có phải hay không không thoải mái?” Phiền Tế Cảnh vừa nói vừa ôm lấy y đặt ở trên giường.
Hoa Hoài Tú oán hận cắn môi.
Phiền Tế Cảnh cúi đầu, đem đầu lưỡi chính mình cố gắng đẩy tiến vào trong răng môi y.
Hoa Hoài Tú không chút do dự cắn xuống, mùi máu tươi từ môi với răng của y lan tràn ra.
Phiền Tế Cảnh vẫn không nhúc nhích, tùy ý y cắn, thật giống như cái kia không phải đầu lưỡi của hắn.
Hoa Hoài Tú cuối cùng cũng buông ra.
“Đủ rồi sao?” Phiền Tế Cảnh dùng đầu lưỡi bị thương nhẹ nhàng mà liếʍ máu tươi trên môi và răng.
Hoa Hoài Tú không nói. Trên thực tế, y cũng không có cách nào để nói.
“Vậy, ta tiếp tục a.” Phiền Tế Cảnh hưng phấn mà từ trong tay áo lấy ra một lọ gì đó, “Ta đã chuẩn bị rất lâu.” Bởi vì viết thư hỏi Kỷ Vô Địch chuyện này, còn bị đối phương vặn hỏi hồi lâu.
Hoa Hoài Tú thấy ngón tay hắn lưu loát mà cởϊ qυầи áo y, hai mắt nhất thời trợn tròn xoe.
Trên tình sự, PhiềnTế Cảnh vốn là kẻ mới vào nghề. May là Kỷ Vô Địch không chút nào keo kiệt, thậm chí có thể nói là nhiệt tâm mà dạy hắn rất nhiều, thế nên hắn có kỹ xảo lý luận hết sức cường đại. Hoa Hoài Tú tại lúc hắn làm được một nửa liền được giải khai huyệt đạo, nhưng bởi vì bị trêu đùa rất thoải mái, cho nên căn bản nhớ không nổi phải phản công. Đợi Phiền Tế Cảnh công thành đoạt đất xong, hai người trong chiến trường lửa nóng ngừng lại một chút, y mới nhớ tới phải tính sổ chuyện này. “Là ai nói từ nay về sau chỉ nghe lời ta?”
“Ta.” Bởi vì đầu lưỡi rất đau, cho nên Phiền Tế Cảnh nói chuyện cực giản lược.
“Vậy vì sao…”Hoa Hoài Tú nói đến một nửa liền ngậm miệng. Y nhớ tới vấn đề là ở nơi nào, mới vừa rồi Phiền Tế Cảnh căn bản không cho y cơ hội nói chuyện. “Lần sau không được điểm huyệt ta.”
“Được.”Phiền Tế Cảnh một điểm cũng không cò kè mặc cả. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Hoa Hoài Tú, thẳng đến cái mông, du͙© vọиɠ lần nữa ngẩng cao đầu.
Hoa Hoài Tú trên lưng căng thẳng, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Phiền Tế Cảnh đột nhiên đè xuống, miệng bị hắn lấp kín chặt chẽ. Chờ y phản ứng lại, công thành đoạt đất trận thứ hai lại bắt đầu rồi…
Kỳ thật thủ đoạn cũng không phải trọng điểm.
Chỉ cần bọn họ vẫn là Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú, có một số việc sẽ không thay đổi.
Vĩnh viễn.