Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 5 - Chương 5: Ái bất thích thủ (Ngũ)

Trù phòng không có mì, chỉ có màn thầu.

Dưới ánh mắt ai oán của Cơ Diệu Hoa cắm sau lưng, Đoan Mộc Hồi Xuân đem màn thầu cắt thành sợi mỏng, sau đó ngâm nước sôi, bỏ thêm chút mỡ hành muối.

“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa lấy đũa gắp một sợi màn thầu, “Sợi mì này to quá.”

Đoan Mộc Hồi Xuân mặt không đổi sắc nói: “Mì thô.”

Cơ Diệu Hoa cắn một miếng, lại nói: “Không có độ dai.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Bởi vì hàm răng Phong chủ quá bén.”

“Di? Lẽ nào đây là lý do thân thân không chịu chủ động hôn ta?” Cơ Diệu Hoa nhe răng, “Thân thân, thực chất răng ta chỉ trắng thôi, chứ chúng chẳng khác chi đậu hũ. Bao giờ muốn hôn ta, thân thân chỉ cần nhào tới là được, nhất định ta sẽ không phản kháng nga.”

Đoan Mộc Hồi Xuân với tay lấy tô mì của Cơ Diệu Hoa bưng đi.

Cơ Diệu Hoa giơ đũa nhìn hắn ngẩn ngơ, “Thân thân, ta vẫn chưa ăn xong.”

“Màn thầu cứng quá, e rằng sẽ làm tổn thương hàm răng đậu hũ của Phong chủ.” Đoan Mộc Hồi Xuân vớt sạch màn thầu ra, đem tô trả lại trước mặt y.

Cơ Diệu Hoa nhìn bát canh trong đến độ có thể phản chiếu chính mình, gượng cười nói: “Thân thân thật chu đáo a.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Phong chủ quá khen.” Hắn cúi mặt, diện vô biểu tình gắp sợi màn thầu, vừa bỏ vào miệng, chợt cảm thấy hai vai trầm xuống, toàn thân bị đôi tay Cơ Diệu Hoa ghì lại, đầu còn lại của sợi màn thầu trên miệng đang bị Cơ Diệu Hoa cắn lấy.

Vầng trán y gần ngay trước mắt, trong khoảnh khắc, lông mi cơ hồ lướt nhẹ qua hai gò má hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân cắn đứt sợi màn thầu, đang định ngửa ra sau thì khuôn mặt Cơ Diệu Hoa đã sấn tới, môi đây đó giữa lúc bấn loạn dính chặt lấy nhau. Bất đồng với cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trước đây, lần này y quyết không lùi bước, thậm chí còn gắng sức hút lấy môi hắn.

Phút khϊếp sợ ngắn ngủi qua đi, Đoan Mộc Hồi Xuân dồn nội lực đến hai vai, đánh bật đôi tay khống chế của Cơ Diệu Hoa, sau đó trở tay tung chưởng, nhắm ngực y đánh tới.

Cơ Diệu Hoa vỗ hai tay xuống bàn, thân thể vυ't lên như diều, duy chỉ có môi vẫn tiếp tục kề cận hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân lách đầu, hai tay chia nhau công kích cả yết hầu lẫn cằm y.

Cơ Diệu Hoa nhếch miệng, một tay vỗ nhẹ lên tay phải hắn, cơ thể lập tức xoay mấy vòng, hướng sang bên cạnh. Nhắm thấy gần chạm đất, y đột ngột vươn tay chống sàn, lấy đà lộn ngược ra sau, hoàn hảo đáp xuống đất.

Cơn giận trong mắt chưa tiêu, hai gò má Đoan Mộc Hồi Xuân đỏ bừng, rực rỡ như ráng chiều.

Cơ Diệu Hoa đưa lưỡi liếʍ môi một cái, cười bảo: “Mùi vị của thân thân quả nhiên chẳng thứ gì ngon bằng.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lặng thinh. Lý trí vẫy vùng trong lửa giận, một mặt hắn trấn an bản thân rằng chỉ ngày mai là có thể thoát rồi, mặt khác kích động đến nỗi muốn nhấn bản mặt màn thầu trắng toát của Cơ Diệu Hoa vào nước lèo hảo hảo tẩy một trận.

“Thân thân giận rồi sao?” Giọng Cơ Diệu Hoa nhất thời dịu xuống, cả nhãn thần cũng trở nên hiền hòa, tựa như một chú cừu vô hại. “Chẳng phải trong tiếng Hán có câu ‘tú sắc khả xan’ ( đẹp đến muốn xơi, xinh tươi mơn mởn XD) ư? Thân thân đây tú sắc khả xan, khiến người ta kìm lòng không đậu.”

Đoan Mộc Hồi Xuân khép mắt, chậm rãi nuốt cơn giận xuống, lẳng lặng đem món nợ này khắc ghi trong lòng, bình tĩnh nói: “Phong chủ còn gì phân phó không?”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thân thân có việc sao?”

“Vậy Tôn Ẩn xin được cáo lui.” Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu phóng khỏi trù phòng.

“Thân thân…”

Sau lưng vọng tới tiếng gọi rụt rè của Cơ Diệu Hoa, nhưng chỉ tổ khiến bóng dáng kia càng mau biến mất.

Phóng một hơi về phòng, Đoan Mộc Hồi Xuân tát nước lạnh vào mặt triệt triệt để để rửa sạch đến ba lần, nhất là môi, thiếu điều muốn bong cả da. Vừa nghĩ gương mặt Cơ Diệu Hoa đã từng áp sát mặt mình đến dường ấy, dịch dạ dày không ngừng sôi sục như muốn tạo phản.

Hắn uống chén trà lạnh, tạm trấn áp cơn cồn cào ở dạ dày, sau đó lấy ngón tay chấm nước trà, chậm rãi viết lên bàn: tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.

Mặt trời thoáng ngả về Tây.

Một ngày sắp trôi qua.

Nghĩ tới việc sẽ xảy đến hôm sau, lòng Đoan Mộc Hồi Xuân lại khởi sóng.

Kể ra, hắn mới rời khỏi Trung Nguyên cùng lắm hai tháng, nhưng trong tâm tưởng, dường như đã quá hai mươi năm.

Đến giờ thắp đèn, Đoan Mộc Hồi Xuân ăn trước ở trù phòng rồi mới bưng bữa tối đến phòng Cơ Diệu Hoa.

Cơ Diệu Hoa vừa ăn vừa dùng ánh mắt ai oán như bị chồng bỏ nhìn hắn.

Nếu đổi lại lúc trước, Đoan Mộc Hồi Xuân đã sớm viện cớ ly khai, nhưng hiện tại bất đồng, hắn đang đợi Cơ Diệu Hoa mở miệng báo lịch trình hôm sau. Lục Nhân Nghĩa vội vã rời đi cốt là để bố trí kế hoạch cứu viện ngày mai, nhưng nếu ngày mai Cơ Diệu Hoa không đi, kế hoạch cho dù có hoàn mỹ đến đâu cũng thành công dã tràng.

Thế nhưng Cơ Diệu Hoa dùng bữa lâu đến cả nén nhang, vẫn nhất mực không mở miệng.

Đoan Mộc Hồi Xuân vừa thu dọn bát đũa vào khay, vừa nghĩ đối sách.

“Thân thân…” Cơ Diệu Hoa rốt cuộc cũng lên tiếng.

Đoan Mộc Hồi Xuân mừng thầm trong bụng. Từ lúc quen biết Cơ Diệu Hoa đến nay, đây có lẽ câu ‘thân thân’ khiến người nghe phấn chấn nhất.

“Ngươi vẫn còn giận sao?” Cơ Diệu Hoa hỏi.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Tôn Ẩn chỉ là phận hạ nhân, nào dám giận Phong chủ?”

Cơ Diệu Hoa mặt nhẹ nhõm nói: “Ý thân thân là, bất luận ta làm gì thân thân, thân thân cũng không giận sao?”



Đắc thốn tiến xích! (Được một tấc lấn một thước)

Đoan Mộc Hồi Xuân mở mắt, hờ hững nhìn y, “Chẳng phải Phong chủ nói ngày mai sẽ rời khỏi Thánh Nguyệt giáo sao? Không bằng nghỉ sớm chút đi.”

“A, ta còn chưa hỏi thân thân có muốn đi không.” Cơ Diệu Hoa đưa tay chống cằm, giương mắt tha thiết nhìn hắn hỏi, “Thân thân muốn ly khai chứ? Hay là muốn lưu lại?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ý Phong chủ đây là muốn trả Tôn Ẩn về lại Dị Khách Cư sao?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta không muốn miễn cưỡng thân thân làm chuyện thân thân không thích a.”



Rốt cục Đoan Mộc Hồi Xuân cũng hiểu vì sao y phải trát phấn dầy đến như vậy. Căn bản chính là để tăng thêm độ dày cho da mặt! “Đa tạ Phong chủ quan tâm, nhưng đối với Tôn Ẩn, Tây Khương là ngoại bang. Đã ở đất khách, chỗ nào cũng như nhau thôi.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thân thân muốn về Trung Nguyên?”

“Muốn.” Về điểm ấy, Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng hề che giấu. Kỳ thực cũng không cần che giấu, hắn bị kẻ khác đem bán tới Tây Khương, muốn ly khai mới là hợp với lẽ thường.

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Vậy thân thân muốn lúc nào thì đi?”

Đoan Mộc Hồi Xuân hồ nghi nhìn y. Nếu hắn bị lừa bán tới ngoại bang, dĩ nhiên là muốn rời đi càng sớm càng tốt, vấn đề này thật thừa thải. Nhưng vừa ngẫm lại, hắn lập tức ngộ ra dụng ý trong câu hỏi của Cơ Diệu Hoa.

Hắn biết bản thân bị lừa bán tới đây, nghe qua có vẻ khó tin, nhưng sự thực chính là như vậy. Tuy nhiên trong bụng Cơ Diệu Hoa, Cơ Thanh Lan thì tuyệt không nghĩ thế. Bọn họ chỉ biết làm cho sự tình vốn đơn giản trở nên phức tạp. Tỷ như, hắn đến Thánh Nguyệt giáo là để thám thính. Câu hỏi ấy của Cơ Diệu Hoa kỳ thực là muốn hỏi hắn đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa.

Nghĩ thêm một tầng, câu trả lời của Đoan Mộc Hồi Xuân càng không thể bất cẩn. Nếu trực tiếp nói thẳng ra, nghĩa là thừa nhận nhiệm vụ của hắn ở đây đã hoàn thành. Vì thế hắn chỉ có thể hỏi ngược lại: “Bao giờ ta muốn ly khai thì Phong chủ sẽ thả ta trở về sao?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ngươi thừa biết ta không nỡ.”

“Đã vậy, Phong chủ hà tất phải làm bộ làm tịch?” Đoan Mộc Hồi Xuân nói xong, không khỏi có chút hối hận vì bản thân nhất thời nhanh miệng. Dù gì có thể rời khỏi Thánh Nguyệt giáo hay không, khi nào rời khỏi Thánh Nguyệt giáo đều tùy chủ ý của Cơ Diệu Hoa, chọc giận y lúc này không phải là hành động sáng suốt.

Cơ Diệu Hoa bảo: “Nghe đồn mỹ cảnh ở Trung Nguyên đẹp không tả xiết?”

Đoan Mộc Hồi Xuân kiêu hãnh nói: “Chuyện đó dĩ nhiên. Bất luận là cảnh sắc sơn thủy, hay quan cảnh đình viện, đều có vẻ đặc sắc riêng, khiến người ta hoài cảm khôn cùng.”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Thân thân chưa từng thấy Tuyệt Ảnh phong, làm sao biết vẻ hùng tráng diễm lệ của Tuyệt Ảnh phong không sánh bằng sự tinh tế của Trung Nguyên chứ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta từ nhỏ trưởng thành tại Trung Nguyên, trong mắt chỉ có mỹ cảnh Trung Nguyên. Dưới chân chỉ dạo lối mòn Trung Nguyên, trong lòng chỉ tưởng nhớ chốn cũ ở Trung Nguyên.”

“Thật mong có một ngày được cùng thân thân đến ngắm Trung Nguyên a.” Cơ Diệu Hoa nói.

Đoan Mộc Hồi Xuân thầm nghĩ: Nếu quả thực có ngày Cơ Diệu Hoa đến Trung Nguyên, chỉ e nếu không dấy lên tinh phong huyết vũ, thì cũng khiến cả giang hồ một lần nữa phải á khẩu sau Kỷ Vô Địch.

“Trước khi đến Trung Nguyên, ta muốn đưa thân thân đi ngắm mỹ cảnh của Tuyệt Ảnh Phong cái đã. Nha, thật là càng nói càng khiến người ta kỳ vọng a. Không bằng ngày mai chúng ta khởi hành ngay đi?” Rốt cuộc Cơ Diệu Hoa cũng thốt ra những lời này.

Gánh nặng trong lòng Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức được hóa giải, một tảng đá lớn trên ngực rớt xuống.