Triệu Trường Ca nhẹ nhàng đáp "Ân" một tiếng, rồi bước vào trong.
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, Triệu Trường Ca liền nhìn thấy mẫu thân mình từ trong phòng bước ra, miệng gọi thân mật: "Tiểu Tiểu."
Tiểu Tiểu là nhũ danh của Triệu Trường Ca, lúc mới sinh, nàng được đặt cái tên này .Vương thị mong rằng nếu có cái tên mộc mạc sẽ giúp cho nàng lớn lên trong sự khoẻ mạnh.
Và lúc này, ánh mắt Triệu Trường Ca đã hoàn toàn bị mẫu thân Vương thị thu hút.
Vương thị đã ngoài ba mươi, dù đã sinh hai trai một gái. Nhưng trông người vẫn còn xuân sắc như ngày nào. Vẫn là bộ y phục trắng thuần, váy dài với những đường thêu tinh xảo, dù đơn giản nhưng lại thể hiện sự tỉ mỉ và không tầm thường. Ngoài cùng là lớp sa mỏng trong suốt, khiến nàng càng thêm thoát tục, như một tiên nữ giáng trần.
Nhìn thấy nữ nhi mình coi như bảo bối, khuôn mặt Vương thị lộ ra một nụ cười ấm áp, cả người toát lên vẻ dịu dàng, bước lại gần, nắm lấy tay Triệu Trường Ca. Khi cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay nàng, Vương thị cảm thấy thật hài lòng, rồi kéo Triệu Trường Ca ngồi xuống bên bàn, hỏi: "Tiểu Tiểu, con đã ăn sáng chưa?"
"Con ăn cháo tổ yến do nương chuẩn bị." Triệu Trường Ca cất dấu những suy nghĩ trong lòng, cười tủm tỉm nói. Đôi mắt cong lại thành hình trăng non, cực kỳ đáng yêu.
Nghe vậy, trong lòng Vương thị cảm thấy vui mừng. Bà chỉ hy vọng con gái có thể bồi bổ cơ thể, không mong cầu gì thêm. Nhưng khi nghe Triệu Trường Ca nói vậy, lòng bà bất giác cảm thấy một niềm vui ấm áp. Sau đó, bà đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Con gầy quá, phải ăn nhiều hơn để bổ sung sức khỏe."
"Vậy nương làm cho con thêm chút đồ ăn ngon đi." Triệu Trường Ca giọng điệu mềm mại, nũng nịu nói.
Vương thị nghe thấy giọng điệu thân thiết của Tiểu Tiểu, trong lòng cảm giác như đang ăn mật ngọt, từng chút từng chút một lan tỏa. Bà có thể cảm nhận được, hôm nay Tiểu Tiểu dường như đã gần gũi với mình hơn rất nhiều. Điều này khiến bà trong lòng vô cùng vui sướиɠ.
Một lát sau khi Triệu Trường Ca rời đi sau khi thỉnh an, Vương thị lập tức gọi quản sự phòng bếp đến, tự mình chỉ đạo việc chuẩn bị món ăn cho Triệu Trường Ca.
Quản sự phòng bếp sau khi quay về lập tức ra lệnh cho các nha hoàn hầu hạ, yêu cầu phải chăm sóc tiểu thư thật cẩn thận. Dù sao, ai cũng hiểu rằng, chỉ cần đại tiểu thư vui, cả phủ này đều sẽ mừng theo.
Sau khi thỉnh an xong, Triệu Trường Ca trở về phòng, liền bảo Xuân Hoa ra ngoài, để mình một mình trong phòng.
Xuân Hoa đã sớm quen với thói quen này của Triệu Trường Ca. Liền không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa, chờ đợi mệnh lệnh từ tiểu thư.
Lúc này, trong phòng, Triệu Trường Ca đang tinh tế quan sát căn phòng của chính mình.
Nàng cần chút thời gian để hồi tưởng lại quá khứ, nhớ lại những gì mình đã làm khi mười tuổi, khi thân thể này là một nữ tử xuyên không, rốt cuộc đã làm những chuyện gì...
Triệu Trường Ca nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi nhớ về quá khứ.
Một lúc sau, khi mở mắt, ký ức dần dần ùa về, chậm rãi hiện lên trong lòng nàng.
Trước khi mười tuổi, do tuổi còn nhỏ, nàng chủ yếu chỉ ở trong nhà làm những công việc lặt vặt, duy nhất khác biệt là... nàng cùng các ca ca đã âm thầm xây dựng một gian tửu lầu nhỏ?
Thở dài một hơi, may mắn là mọi thứ đều đến đúng lúc.
Làm gì để nổi bật ư? Trong cuộc đời này, nàng không muốn tranh đấu nữa. Bây giờ, nàng chỉ muốn tận tâm chăm sóc gia đình. Sau đó, nàng sẽ tìm một nam nhân thật lòng yêu thương nàng, sống một cuộc đời bình yên thoải mái.
Một đôi tình nhân trọn đời trọn kiếp... Cái này, ở đời trước, vì vội vàng mà nàng cứ đâm đầu vào, cuối cùng lại bị Vinh Vương dã tâm gây tổn thương. Nhưng ở đời này, nàng sẽ kiên định lựa chọn con đường của mình.