Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 46: Địa cung

Edit: V.O

"Được..." Nàng ta nhìn chằm chằm móng tay mình bị cắt đi, không tức giận lại cười, chỉ là khóe mắt hơi run rẩy: "Hôm nay, coi như là ta gặp phải kẻ không sợ chết." Nàng ta dời mắt về phía ta, đã âm trầm đến cực hạn, cắn răng nghiến lợi gật đầu: "Cho dù ngươi không sợ chết, có bản lĩnh thì ngươi để tên lại..."

"Không cần thiết để tên lại." Ta lắc đầu, vòng tay: "Bây giờ ngươi có thể dẫn ta đi tìm nương nương gì đó. Vừa vặn ta có chuyện muốn tìm nàng ta." Nàng ta chỉ mới có hai trăm năm đạo hạnh, chút bản lĩnh đó chẳng có chút tác dụng gì với ta, càng đừng nói uy hϊếp, nhưng nơi này lớn như vậy, muốn tìm người thật không dễ dàng. Để cho nàng ta dẫn đường, ta đỡ phải tốn sức.

"Quả nhiên là to gan." Nàng ta bĩu môi, đảo tròn mắt, vẫn để cánh tay hướng về phía ta xuống: "Ta còn tưởng ngươi đến tìm phiền phức, muốn gặp nương nương chúng ta, chẳng lẽ cũng cầu xin làm quan?" Nàng ta thấy ta không có ý tấn công nàng ta, cũng thu tư thế, thu cái đuôi lại. "Đã như vậy, ngươi đi theo ta đi." Nàng ta phủi phủi bụi bặm trên quần áo: "Nhưng, ngươi làm tổn hại thể diện của ta, cũng đừng trách ta tố cáo..."

"Ngươi thấy ta giống sợ ngươi tố cáo sao?" Ta bất đắc dĩ nhìn nàng ta, nếu đầu óc hồ yêu đều chậm như con này, có lẽ sớm đã bị đạo sĩ gì đó diệt cạn sạch. Nhưng nhìn nàng ta sống ung dung thoải mái, Hồ Mị Nhi này thật có chút bản lĩnh, chỉ sợ là chuyện không dễ xử lý. Hy vọng Thái Sư có thể mời hòa thượng kia tới, vậy cũng dễ để lại chứng cứ trước mặt mọi người, nếu gây ra rủi ro, sợ rằng cả nhà Thái Sư có lý cũng không nói được. Ta theo sát bước chân thị nữ, đi theo nàng ta xuyên qua hành lang dài, vòng qua vô số đường nhỏ.

"U, Mai Ly, nhanh vậy mà về rồi à, không phải kêu ngươi đi tìm quan nhỏ tới giải sầu sao, sao chẳng có ai..." Chặn đường là một nữ nhân áo tím, dáng vẻ phong lưu, tràn đầy phong tình. Tại sao lại có thêm hồ yêu, mặc dù đạo hạnh cũng không cao, nhưng đây không phải là hoàng cung sao, đã có nhiều người được xếp vào vậy à?

"Nói chuyện khó nghe vậy, không sợ cắn trúng lưỡi." Mai Ly trước mặt ta nhíu mày, nhìn nữ nhân áo tím xem thường: "Đừng cản đường, ta muốn đi gặp nương nương."

"Ôi chao, kêu ngươi đi tìm quan nhân lại không tìm, lại dẫn một mỹ nhân xinh đẹp tới..." Nàng ta nhìn lên người ta, tiếng nói lại ngừng: "Này, sao thấy quen vậy?" Nàng ta nhếch mày, ngón tay khẽ vuốt trán: "Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu đó?"

"Ta lại không nhớ ta từng gặp mỹ nhân như ngươi, nếu đã gặp chắc chắn sẽ có ấn tượng." Ta cười khẽ, không nhanh không chậm nói.

"U, thật biết nói chuyện." Nàng ta vòng quanh ta hai vòng: "Ngươi là phi tử ở đâu, tư sắc rất tốt, sao, ngươi cũng muốn hầu hạ hoàng thượng, tới chỗ nương nương xin thương tình?" Không biết thân phận nàng ta là gì, lại hời hợt nói lời bất kính như vậy, cung nữ đi ngang qua làm như không nghe thấy, vẻ mặt vô cùng bình thường.

"Ngươi nói như vậy, không sợ bị chém đầu?"Ta không biết tình huống trong cung, thử lên tiếng dò xét.

"Chém đầu?" Nàng ta cười xòa: "Ai dám, động đầu ngón tay, là có thể đùa chết bọn họ." Nàng ta khinh thường nói.

"Sơn Kỳ, ngươi cũng đừng nói khoác." Mai Ly lạnh lùng nhìn một lúc lâu, bĩu môi nói: "Người này, có lẽ ta ngươi còn không có bản lĩnh động đến nàng, người ta bản lĩnh lớn. Cẩn thận một lát thua thiệt. . ." Nàng ta cười giễu cợt, nói: "Đi thôi, không phải là ngươi muốn tìm nương nương, còn chậm trễ tới khi nào!" Nàng ta dẫn ta xuyên qua bên cạnh Sơn Kỳ, không hề quy củ đi tới tẩm cung, dáng vẻ kia cũng có chút kiêu ngạo.

Chỉ sợ là nơi này đã bị bọn yêu tinh này coi thành nhà mình. Ta thở dài, phát hiện dưới tình huống này, nếu như Nghiêm Lộ Thành thật ở chỗ này, vậy cứu hắn chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng, trước đi vòng thử xem tình huống ra sao, nếu có thể không tốn sức, thật cũng không cần thiết phải ra tay, chờ trợ thủ đến lại xử lý là được.

"Mai Ly, sao ngươi lại dẫn người ngoài đến cho ta?" Trong điện treo màn che màu đỏ, huân hương trong đỉnh lượn lờ, bên trong điện này chính là địa bàn của vị Hồ nương nương này, không nghĩ tới một người hầu hạ cũng không có, trống rỗng chỉ có bóng người loáng thoáng nằm ở trên giường bên trong màn che, không thấy rõ.

"Nương nương, chỉ sợ người này có chuyện cầu xin nương nương giúp một tay." Mai Ly cũng không hành lễ, tùy tiện nói. Ta nhíu mày, hình như người này có vẻ quan hệ rất là không tệ với hồ yêu cấp dưới.

"Người?" Giọng có chút ngấy: “Người từ đâu đến, đây không phải là một con rắn xanh sao?" Nàng ta cười nói: "Ta cũng chưa bao giờ có giao tình gì với ngoại tộc ở yêu giới, ngươi là ai, dieendaanleequuydoon – V.O, tìm ta lại có chuyện gì?" Nàng ta lên tiếng hỏi, nhưng không đứng dậy khỏi giường.

"Đến tìm người." Ta bình tĩnh đứng tại chỗ, nói: "Công tử Nghiêm thái sư - Nghiêm Lộ Thành cùng với nữ tử áo trắng Lan Cốc đi cùng hắn."

"Tới chỗ ta tìm người?" Nghe thấy tiếng sột soạt đứng dậy, chỉ thấy bóng dáng ngồi dậy, sau lưng lại kéo thật nhiều bóng con: "Rất nhiều người tới chỗ ta tìm người, ngươi có từng tính có mấy phần tỷ lệ chạy trốn ở trong tay ta không, phần lớn đều ở lại đây. . ." Nàng ta còn chưa dứt lời, chỉ thấy rèm bay tán loạn mở ra, một nữ tử áo đỏ, đẹp không gì sánh được, mắt như làn thu thủy, đuôi mày ẩn tình, bay từ trong màn ra, nhanh nhẹn mềm mại, từ từ đáp đất, nàng ta nhìn ta, ta thầm than, túi da này thật là vưu vật, trong lạnh lẽo mang theo mị ý dụ hoặc hồn người, nàng ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Nói một chút xem, hai người kia có quan hệ như thế nào với ngươi?"

"Chúng ta là bạn. Kính xin nương nương giơ cao đánh khẽ thả hai người đó." Ta yên tĩnh ngưng tụ pháp lực ở trong tay, để đề phòng nữ tử này đột nhiên ra tay làm khó.

"Nghiêm thái sư? Ha ha. Lão đầu kia, sao, ông ta còn chưa chết, tìm ngươi tới giúp." Nàng ta cười lạnh: "Lần trước tìm hòa thượng làm hỏng chuyện tốt của ta, làm ta mất đi pháp lực cao, lúc này mới vừa thoát nạn. Sao, lần này ngươi lại có bản lĩnh gì đòi người từ ta?"

"Pháp lực của ta không cao bằng ngươi, nhưng ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể đồng ý, chỉ cần ngươi thả hai người kia." Ta lẳng lặng nhìn nàng ta đến gần.

"Muốn cái gì?" Nàng ta như nghe thấy chuyện buồn cười, cười xòa: "Theo ý ngươi, ta còn thiếu cái gì? Chỉ cần ta muốn, thiên hạ này cũng là của ta. Có lẽ ngươi nói sai rồi, phải là ngươi cho ta cái gì." Ngón tay nàng ta nhẹ nhàng xẹt qua mặt ta, đầu ngón tay lạnh như băng, còn lạnh hơn con rắn máu lạnh như ta, nàng ta từ từ nheo mắt lại.

"Ta có thể nói ta không có gì cả, nhưng nếu như ngươi có yêu cầu tự nhiên có thể sai ta làm việc cho ngươi." Ta yên lặng trả lời nàng ta. Hiện giờ ra tay cũng không phải là một thời cơ tốt, đến nay ta cũng không có cách nào nhìn ra tu vi của hồ yêu này, chỉ sợ là mạnh hơn tỷ tỷ.

"Được!" Đột nhiên nàng ta rút về tay, rụt vào trong tay áo, gật đầu: "Vậy ta sẽ nhận điều kiện của ngươi. Có thể cho ngươi biết người đang ở đâu. Nhưng chỉ sợ không còn sống." Nàng ta vung tay áo, đi từng bước từng bước lên bậc cấp, ngồi lại vào màn, nửa ngưỡng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống ta: "Ta áp người vào thiên lao địa cung, đi vào đó không thể sống đi ra, ngươi có thể đi đến đó tìm thử xem, nếu may mắn, có lẽ có thể dẫn ra toàn thây, nếu không may, chết ở đó, cũng đừng trách ta." Nàng ta vươn tay rót vài hớp rượu vào trong miệng: "Nhưng ngươi hứa với ta không có bằng chứng!" Không biết nàng ta lấy một bình sứ từ đâu ra: "Đan dược này chính là kịch độc, ngươi ăn nó, ta mới có thể tin tưởng ngươi." Nàng ta nhẹ nhàng vung tay, ném một cái bình ngọc cho ta.

Thấy ta nhìn bình có chút sững sờ, nàng ta giễu cợt nói: "Sao, ngươi không dám ăn. A, ta đã nói, yêu chính là yêu, ta vẫn chưa từng thấy yêu nào không tiếc mạng."Ta chỉ đang nghĩ chẳng lẽ hòa thượng trúng độc này? Nhưng hắn lại có lý do gì ăn loại thuốc độc này chứ.

"Ta ăn." Ta há mồm nuốt đan dược xuống. Sợ cái gì, dù sao đã là người chết qua mấy lần, ta còn sợ cái này sao?

“Được!" Nàng ta gật đầu: "Xem ra ngươi vẫn có mấy phần dũng cảm, Mai Ly, truyền khẩu dụ của ta, dẫn nàng ta đến địa cung cứu người."

"Nương nương. . ." Mai Ly nhìn Hồ Mị Nhi chẳng biết tại sao dễ nói chuyện như vậy, có chút bất mãn. Nhưng người trên giường chỉ hừ lạnh, nàng ta đã nghẹn giọng, không nói nửa chữ, nói với ta: "Đi thôi, đi theo ta."

Cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, ta tản phép trong tay, tinh thần hòa hoãn. Thật ra thì lúc nói chuyện, ta luôn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm hành động của Hồ Mị Nhi, nàng ta không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nếu có nửa phần địch ý, ta thật sẽ không chịu nổi.

"Hôm nay nương nương thật nhân từ." Mai Ly đi ở phía trước, cảm thán: "Hôm nay ngươi cực may mắn, bình thường, sợ rằng còn chưa nói điều kiện gì, mạng cũng đã mất." Mai Ly nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nương nương dễ nói chuyện như vậy."

"Sao, chẳng lẽ tính tình của nàng ta không tốt?" Ta hỏi thăm.

"Tính tình không tốt?" Mai Ly quay đầu lại lườm ta: "Ai nói tính tình nương nương không tốt, vấn đề không phải là tính tình nàng có tốt không, mà là tâm tình nàng có tốt không, nếu tâm tình tốt, chỉ sợ ngươi nói gì, nàng cũng sẽ không để trong lòng, nếu không tốt, ngươi sẽ phải cầu xin Phật Tổ đừng để rơi vào trong tay nàng. Lúc nương nương chúng ta tức giận bên cạnh không một ai sống sót, không một ai." Mặt nàng ta sùng bái.

Nói như vậy, vậy vì sao nàng ta lại để cho ta đến địa cung cứu người, nhẹ nhàng đồng ý yêu cầu của ta, ta vẫn có mấy phần không yên. Chẳng lẽ nàng ta có mưu đồ khác? Nhưng ta có cái gì có thể mưu đồ. Ta cau mày trầm tư, lại trăm mối khó giải.

"Đã tới rồi." Mai Ly dừng bước: "Nghe kỹ, trong địa cung có vô cùng nhiều oan hồn, thời gian đi vào là nửa canh giờ, nếu nửa canh giờ ngươi không tìm được người, càng không ra được, vậy chúng ta sẽ phong kín cửa địa cung, ngươi sẽ táng thân ở bên trong."

"Thuốc độc ta cũng đã uống, ngươi cho là ta sẽ sợ cái gọi là địa cung?" Ta nhìn chằm chằm nàng ta, nói.

"Trong địa cung, phần lớn không phải là người chết, mà là không thể cầu sinh, muốn chết không thể, đau khổ gấp vạn lần bất cứ thuốc độc nào, nếu như ngươi không tin có thể thử xem." Mai Ly vòng cánh ta: "Nhanh đi, đưa ngươi vào, nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành."

"Người tới là ai!" Đột nhiên một tiếng hô như chuông, Mai Ly đã quen, vẻ mặt không có nửa phần căng thẳng, bình tĩnh nói: "Khẩu dụ của Hồ nương nương, đưa vị cô nương này xuống địa cung nửa canh giờ, nếu nửa canh giờ không thể trở về, vậy không luận chết sống, trực tiếp đóng kín địa cung."

"Vâng." Tăng nhân đó gật đầu, da tay ngăm đen trông rất dữ tợn.