Người Qua Đường, Nhưng Lại Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 4

Bởi lẽ, bưu kiện không thể vứt bỏ chẳng khác gì một hộp bưu kiện bình thường. Ngoại trừ việc bị vứt bỏ rồi tái xuất hiện để hút ba phần mười khí huyết của người vứt bỏ, nó rất khó bị phát hiện.

Người mang theo bưu kiện không thể vứt bỏ lần đầu tiên sẽ bị hút ba phần mười khí huyết, lần thứ hai cũng vậy, và sau ba lần, người mang theo sẽ hoàn toàn trở thành dưỡng chất cho bưu kiện không thể vứt bỏ.

Trước khi bị phát giác, bưu kiện không thể vứt bỏ đã nhờ cách này mà hút cạn sinh mạng của không ít người.

Điều phiền phức nhất bây giờ là trước khi trạm giao nhận đóng cửa, nhân viên giao hàng đã giao bưu kiện đi, ngay cả họ cũng không biết bưu kiện đó đã theo ai về nhà.

Triệu Văn biết mình đã phạm sai lầm lớn, nhưng lúc này điều quan trọng nhất là phải tìm được bưu kiện không thể vứt bỏ: “Bác sĩ Thẩm, giờ chúng ta phải làm gì?”

Khu phố gần đó vắng tanh, ngước nhìn lên là ba, bốn khu dân cư liền kề.

“Thông tin vận chuyển bưu kiện vẫn còn, kiểm tra từng cái một thôi.” Ngoài cách này ra cũng không còn cách nào tốt hơn.

Con người khi đối mặt với những thứ quỷ dị luôn bất lực. Đội viên cục quản lý gật đầu, vội vàng đi chuẩn bị.

Thẩm Ngôn nhíu mày, liếc nhìn chiếc xe buýt đang chậm rãi chạy qua bên kia đường, sau đó thu ánh mắt lại.

“Đúng rồi, nhớ xin giấy phép kiểm tra.”

Điều tra trong khu dân cư mà không có giấy phép sẽ rất khó chiếm được lòng tin của cư dân, đến lúc đó việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn.

Nghe lời bác sĩ Thẩm, Triệu Văn đáp lại một tiếng.

“Vâng, bác sĩ Thẩm.”

Mọi người chia nhau hành động, để lại hai đội viên đi xin giấy phép kiểm tra. Thẩm Ngôn tháo găng tay, cùng những đội viên còn lại tiến vào một khu dân cư gần đó.

...

Lẽ ra chỉ định đi mua một ít đồ tích trữ, nhưng Thời Ngu không ngờ gần đây cậu lại thèm ăn đến thế. Rõ ràng vừa ăn trưa xong, vậy mà sau khi xuống xe buýt, cậu lại đói bụng.

Bước vào siêu thị, mọi thứ bày biện khiến cậu hoa mắt, thứ này cũng muốn ăn, thứ kia cũng muốn ăn.

Thời Ngu: …

Chết tiệt cái miệng! Một ngày rốt cuộc phải tiêu bao nhiêu tiền đây!

Nhìn thấy khu vực thực phẩm, Thời Ngu không thể nhấc chân nổi, đứng đó nhìn một lúc lâu, cuối cùng lại tiêu hết nửa tháng tiền sinh hoạt.

Thời Ngu: !!!

Nhìn số tiền còn lại trong thẻ, cậu giật giật khóe miệng.

Thôi vậy, tiêu ở đâu chẳng là tiêu, ăn uống… cũng được. Nhưng tháng này phải livestream nhiều thêm vài buổi thôi, coi như hôm nay mua sẵn cho tuần sau. Nhìn xe đẩy chất đầy đồ, sau khi đau lòng vì chiếc ví của mình, Thời Ngu lại cảm thấy kỳ lạ thỏa mãn, trong đầu đã bắt đầu nghĩ tối nay về sẽ nấu món gì.