Về sau, khi Lục Thế Nguyên có sự nghiệp vững chắc, anh từng tìm đủ cách chữa trị cho Gia Ninh. Nhưng do phương pháp điều trị tiềm ẩn rủi ro cao, nữ chính trong sách – người mẹ kế khi đó – đã lấy lý do “nguy hiểm” để từ chối, nói rằng đó là vì “tốt cho Gia Ninh”.
Lâm Ương Ương không rõ liệu việc từ chối ấy có thật sự mang lại lợi ích cho Gia Ninh hay không, nhưng cô không thể nhẫn tâm nhìn một đứa trẻ nhỏ như thế phải sống cả đời mà không có cơ hội cất tiếng nói.
Lúc này, Lục Gia Nham dường như sợ người khác thấy mình vừa rưng rưng nước mắt, liền quay mặt đi, hít sâu vài hơi. Sau đó cậu bé chỉnh lại nét mặt, trở nên trầm lặng như một bản sao thu nhỏ của Lục Thế Nguyên.
Nắm chặt tay hai đứa trẻ, Lâm Ương Ương hít một hơi sâu, cúi xuống nhìn bọn nhỏ, nở nụ cười dịu dàng:
“Mẹ làm sao có thể bỏ rơi các con được? Nào, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Nghe vậy, Lục Gia Nham ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ hy vọng. Cậu vừa hé môi định đáp “Dạ” thì bất ngờ nghe tiếng “Ách!”
Gia Ninh tái mặt, bỗng ngã khuỵu xuống rồi ngất xỉu!
Cảnh tượng khiến ai nấy đều hoảng hốt.
“Ninh Ninh!”
Lục Gia Nham nhanh tay đỡ em gái.
Đúng lúc đó, ký ức trong truyện hiện về trong đầu Lâm Ương Ương: chính vào thời điểm này, Lục Gia Ninh cũng từng bị nghẹn kẹo đường. Khi ấy, nữ chính thật – Ý Thư Đình – tình cờ đi ngang qua và kịp thời cứu cô bé. Từ đó, Ý Thư Đình thường xuyên lui tới chăm sóc hai đứa nhỏ, dần dà trở nên thân thiết với Lục Thế Nguyên và cuối cùng kết hôn cùng anh.
Trong sách, mặc dù Ý Thư Đình gắp viên kẹo ra kịp thời, Gia Ninh vẫn suýt mất mạng và bị tổn thương cổ họng nghiêm trọng.
Hiện tại, chứng kiến sắc mặt tím tái của con gái, Lâm Ương Ương chẳng còn tâm trí bận tâm nguyên tác thế nào. Cô lao đến, ôm chặt Lục Gia Ninh vào lòng. Cô không thể chịu nổi việc nhìn cô bé đau đớn như thế!
Nghiến răng, Lâm Ương Ương quỳ xuống phía sau Gia Ninh, khéo léo tách hai chân cô bé ra, nghiêng phần thân trên về phía trước. Sau đó, cô nắm một tay thành nắm đấm, đặt vào vị trí giữa ngực và bụng của Gia Ninh, tay còn lại đan vào nắm đấm ấy rồi ấn mạnh theo từng nhịp.
Một lần!
Hai lần!
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ…”
Cuối cùng, viên kẹo tròn bị Gia Ninh ho bật ra. Cô bé khom người, ho sù sụ nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.
“Ninh Ninh, con không sao chứ?”
Lâm Ương Ương vội vỗ nhẹ lưng con gái, sốt ruột hỏi. Thấy Gia Ninh lắc đầu, đôi mắt ngân ngấn nhưng khuôn mặt đã dịu đi, cô mới nhẹ nhõm thở phào.
Trước đây, khi học cách thực hiện thủ thuật Heimlich, Lâm Ương Ương nghĩ sẽ chẳng bao giờ cần dùng đến. Không ngờ hôm nay cô lại áp dụng để cứu mạng một đứa trẻ!
Đứng bên cạnh, Lục Thế Nguyên lặng lẽ quan sát. Thấy Lâm Ương Ương xử lý gọn gàng, ánh mắt anh lóe lên một tia trầm ngâm khó tả. Trong suy nghĩ của anh, vợ mình tuy có học, nhưng lại yếu đuối, hay dựa dẫm. Gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, chờ anh can thiệp. Vậy mà giờ đây, cô hành động quyết đoán, thành thạo… quả thực không giống với dáng vẻ trước kia.
Không màng đến ánh nhìn dò xét của Lục Thế Nguyên, Lâm Ương Ương đi tìm ông chú bán quà vặt xin một cốc nước ấm. Cô ân cần đưa cho Gia Ninh:
“Uống chút nước cho dễ chịu hơn nhé?”
Cô bé Gia Ninh vẫn còn hoảng sợ, khóe mắt đỏ hoe. Vì không thể nói, bé chỉ có thể nức nở khe khẽ, trông càng thêm đáng thương.