Sau Khi Trùng Sinh Tôi Bị Nam Chính Để Mắt Tới

Chương 8

Bên trong biệt thự, Lệ Hàn Chu từ thư phòng bước ra, vịn tay vịn cầu thang, từ trên cao nhìn xuống thấy Vân Sơ kéo một chiếc vali nhỏ đi vào.

Nghĩ đến cách cô rời đi trước đây, bây giờ lại một mình quay về, trong mắt Lệ Hàn Chu hiện lên vài phần khinh miệt. Hắn vừa quay người thì nghe thấy dì Kiều phía sau nói với Vân Sơ:

"Thiếu phu nhân, phòng ngủ của cô bây giờ không còn ở tầng hai nữa."

Lệ Hàn Chu vốn định về phòng mình, nhưng lúc này lại muốn xem phản ứng của Vân Sơ.

Quay đầu lại, hắn thấy cô ngẩn người đứng yên tại chỗ, một chân đã đặt lên bậc thang đầu tiên của tầng hai.

Tâm trạng Lệ Hàn Chu bỗng nhiên tốt lên, khóe môi khẽ nhếch, đứng trên cầu thang tầng hai, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ bên dưới.

Dì Kiều tiếp tục nói:

"Thiếu gia nói rằng từ hôm nay trở đi, cô sẽ ngủ trong phòng chứa đồ. Nếu sau này còn dám đặt chân lên tầng hai nửa bước, trực tiếp đánh gãy hai chân."

Vừa nói, bà vừa chăm chú quan sát gương mặt của Vân Sơ, như thể muốn xem cô sẽ phản ứng ra sao.

Nhưng Vân Sơ chẳng có phản ứng gì. Cô rút lại chân đang bước lên, kéo vali xoay người đi vào phòng chứa đồ bên cạnh.

Suốt cả quá trình, thậm chí cô còn không ngẩng đầu nhìn Lệ Hàn Chu lấy một lần.

Sự hưng phấn nho nhỏ trong lòng hắn lập tức tan biến, ngược lại còn cảm thấy như bị nhét một cục bông vào ngực, khiến hắn nghẹn đến phát đau.

Phòng chứa đồ đã được dọn dẹp, trống trải, ở giữa chỉ có một chiếc giường đơn.

Vân Sơ đặt vali xuống đất, ngồi xổm xuống, lấy ra mấy quyển sách từ bên trong, đặt lên đầu giường.

Thực ra, cô không quan tâm ngủ ở đâu. Ở kiếp trước, khi ý thức của cô vừa mới thức tỉnh, cô đã bị người ta vứt dưới gầm cầu. Khi đó, cô nằm hấp hối trên nền xi măng lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực...

Nhưng dù như vậy, cô vẫn cắn răng sống sót.

Sau này, cô tìm được một công việc, có tiền rồi thì tự thuê một căn phòng nhỏ cho riêng mình.

Vì vậy, căn phòng chứa đồ rộng hơn mười mét vuông này rõ ràng còn thoải mái hơn rất nhiều so với nơi cô từng ở ở kiếp trước.

Quan trọng hơn, cô có thể chắc chắn rằng nam chính thực sự ghét cô. Chờ nửa năm nữa, khi nữ chính quay về, cô có thể rời khỏi đây ngay lập tức, thậm chí có lẽ còn không cần đến một năm.

Nghĩ đến đây, khóe môi Vân Sơ nhẹ nhàng cong lên một đường cong xinh đẹp.

Hôm sau là thứ Hai, khi Vân Sơ từ trong phòng bước ra, Lệ Hàn Chu đang ăn sáng.

Đã quyết định ly hôn, cô không có ý định tiêu thêm một đồng nào của hắn, cũng không định ăn thêm một bữa cơm nào do hắn chi trả. Cô đeo một chiếc balo đen, đi thẳng ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, mí mắt Lệ Hàn Chu khẽ động một chút. Hắn đặt ly cà phê xuống, lên tiếng gọi cô:

"Đứng lại."

Không tên, không họ, Vân Sơ chẳng định dừng bước.

Lệ Hàn Chu đột nhiên cao giọng:

"Vân Sơ, điếc rồi sao?"

Cô dừng lại, quay người nhìn hắn.

"Lệ thiếu, anh có chuyện gì?"

Từ "Lệ Hàn Chu" biến thành "Lệ thiếu", rõ ràng chỉ là một cách xưng hô khác, nhưng khi lọt vào tai hắn lại có sự khác biệt một trời một vực.

Giống như cô đang nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với hắn vậy.

Lạnh nhạt đến mức ngay cả tên hắn cũng không muốn gọi.

Lệ Hàn Chu khẽ cười, ngả người ra sau, cả người toát lên vẻ lười biếng và bất cần:

"Đây là phép lịch sự của cô sao? Ngay cả chào hỏi cũng không có?"

Người hầu bên cạnh không nhịn được, lén dùng tay che miệng lại.

Vân Sơ lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, thu lại ánh mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lệ Hàn Chu cảm thấy như mình vừa bị xem thường.

Nụ cười hờ hững trên môi hắn lập tức biến mất, giọng điệu trở nên lạnh lùng:

"Tôi cho phép cô đi chưa?"

Vân Sơ lại lần nữa quay đầu, lạnh nhạt hỏi:

"Vậy rốt cuộc Lệ thiếu muốn làm gì? Chỉ đơn giản là muốn tôi chào hỏi anh một tiếng? Hay là sáng sớm anh muốn nghe giọng tôi? Lệ thiếu không phải luôn ghét tôi sao? Giọng của tôi nghe vào tai anh chắc cũng khiến anh chán ghét lắm nhỉ?"

Nói xong, cô không hề quay đầu lại mà rời khỏi biệt thự.

Ngay khi Vân Sơ vừa bước ra khỏi biệt thự, phía sau liền vang lên tiếng sứ vỡ vụn.

Ánh mắt Lệ Hàn Chu trầm xuống, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, giơ tay ném mạnh chiếc cốc cà phê trong tay xuống đất.

Người giúp việc bên cạnh bị dọa đến mức rụt cổ lại.

Từ trước đến nay, Lệ Hàn Chu luôn là kiểu người vui giận không thể hiện ra ngoài. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến mức này.

Hắn nhớ lại những lời Vân Sơ vừa nói.

Hắn ghét giọng của cô sao?

Thực ra cũng không hẳn.

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, nghe vào tai cứ như là một làn gió ấm áp, từ màng nhĩ lan tỏa đến tận sâu trong lòng.

Lệ Hàn Chu đứng dậy, sải bước dài đi ra ngoài.

Dì Kiều vội vàng chạy ra từ trong bếp:

"Lệ thiếu, bánh bao nước đã làm xong rồi, cậu không ăn một chút sao?"

Lệ Hàn Chu liếc nhìn đĩa bánh bao trên tay bà.

Món ăn nhiều dầu mỡ như thế này, buổi sáng hắn vốn dĩ sẽ không động đến.

Đây là món Vân Sơ thích ăn.

Hắn cố ý bảo dì Kiều làm bánh bao nước vào sáng nay, lại còn dậy sớm ngồi đợi, chỉ để xem cô có chịu cúi đầu nhận thua hay không.

Nếu cô nói vài lời dễ nghe, có khi hắn sẽ rộng lượng mà cho phép cô chuyển lại lên tầng hai.

Từ khu biệt thự đến trạm xe buýt có một quãng đường khá xa, đi bộ mất khoảng hai mươi phút.

Tiết học đầu tiên ở trường bắt đầu lúc tám giờ sáng. Hôm nay Vân Sơ đi không sớm lắm, cô sợ lỡ mất chuyến xe buýt nên bước chân có phần vội vã.

Một chiếc Aston Martin màu đen lao vυ't qua bên cạnh cô, tốc độ nhanh đến mức bụi đường bị cuốn tung lên, bám đầy lên người cô.

Vân Sơ bị tốc độ kinh hoàng ấy làm giật mình, sững người đứng yên tại chỗ, hai cánh tay giơ lên che đầu.

Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự nghĩ rằng chiếc xe phía sau sẽ đâm thẳng vào mình.