Những thứ như máy tính bảng, sách truyện và đồ chơi tuy nói là Triệu Tiểu Hàng mua cho nó, nhưng nó biết rõ, Triệu Tiểu Hàng cũng là vì nể tình Diêm Húc nên mới đối xử tốt với mình, nói trắng ra là cũng nhờ Diêm Húc.
Cho nên bây giờ không cần Diêm Húc nói, mỗi ngày nó đều dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, không để Diêm Húc phải làm gì.
Tiền Khê Duyệt mang túi rác đầy ắp vỏ hộp đặt ở cửa, tốt bụng nói với Trần Tân Châu: “Anh đừng cứ đứng đó, vào ngồi một lát đi.”
Trần Tân Châu do dự mấy giây rồi đi theo Tiền Khê Duyệt vào phòng khách, cũng ngồi bệt xuống đất quanh bàn trà như nó.
Cùng lúc đó, Diêm Húc cũng tự pha cho mình một ly trà Phổ Nhĩ có tác dụng tiêu thực.
Cô nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên tách trà, nhấp một ngụm, lúc này mới gật đầu với Trần Tân Châu, “Cậu nói tiếp đi.”
Sau một hồi trò chuyện, sự căng thẳng của Trần Tân Châu cuối cùng cũng vơi đi ít nhiều, cậu nhỏ giọng nói: “Cha tôi rất chịu khó, ông ấy có năng khiếu học nấu ăn, học rất nhanh và rất giỏi, còn tự chế ra mấy món điểm tâm ngọt và chè, nhờ đó mà thu hút được không ít khách hàng, thời gian đó việc kinh doanh của tiệm ăn phát triển không ngừng. Chưa đầy hai năm sau, mẹ tôi thi đậu vào một trường đại học rất tốt ở Vũ Thành, cả nhà rất vui mừng, cuộc sống cũng tràn đầy hy vọng.
“Nhưng khi cuộc sống đang ngày càng tốt đẹp thì sức khỏe ông bà ngoại tôi lại đột nhiên suy yếu. Hai người không mắc bệnh hiểm nghèo gì, chỉ là những bệnh vặt vãnh hành hạ. Nhưng những bệnh vặt đó cứ dần dần bào mòn sinh lực của hai người, cuối cùng họ lần lượt qua đời.”
Diêm Húc đột nhiên hỏi: “Khi sức khỏe ông bà cậu đột nhiên suy yếu, có ai xung quanh họ có cuộc sống ngày càng tốt hơn không?”
Cô sợ Trần Tân Châu không hiểu nên giải thích thêm: “Ý tôi là kiểu đột nhiên gặp may mắn bất ngờ, rồi cuộc sống ngày càng lên hương ấy.”
Trần Tân Châu ngơ ngác lắc đầu: “Chuyện này cha tôi không kể với tôi, có lẽ ông ấy cũng không để ý.”
“Sau khi ông bà ngoại tôi qua đời, một mình cha tôi gánh vác tiệm ăn, cố gắng kiếm tiền cho mẹ tôi ăn học, nên không còn tâm trí để ý đến người khác. Sau này mẹ tôi còn bị trầm cảm, tinh thần rất tệ. Cha tôi không còn cách nào khác, đành phải đóng cửa tiệm ăn ở quê, đến Vũ Thành vừa làm việc kiếm tiền vừa chăm sóc mẹ tôi, càng ít biết về tình hình ở quê nhà. May mắn là mẹ tôi nhờ sự chăm sóc chu đáo của cha tôi mà cuối cùng cũng khỏi bệnh, hai người cũng dần nảy sinh tình cảm và yêu nhau.”
Nó dừng lại vài giây, giọng nói dần trầm xuống: “Cha tôi là người cần cù, tay nghề lại giỏi, nên tiền lương ở Vũ Thành ngày càng cao. Đến khi mẹ tôi tốt nghiệp đại học thì hai người kết hôn. Vì mẹ tôi đã mất cả cha lẫn mẹ nên rất mong có con, vì vậy hơn một năm sau khi kết hôn thì tôi ra đời. Cha tôi vốn tưởng rằng mọi khổ cực đã qua, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp, nhưng không ngờ mẹ tôi lại qua đời ngay trong ngày sinh tôi vì bị băng huyết.
“Sau khi mẹ tôi mất, cha tôi một mình vừa làm việc vừa chăm sóc tôi. Ông ấy khổ cực cả nửa đời người, đến lúc chết cũng chưa được hưởng phúc.”
Diêm Húc trầm ngâm: “Mẹ cậu cụ thể bị trầm cảm ở đâu, còn cha cậu bị xuất huyết não ở đâu?”
“Đều ở quê nhà.” Trần Tân Châu nhíu mày nhớ lại: “Theo lời cha tôi kể, mẹ tôi về quê viếng mộ ông bà ngoại, sau khi đi tảo mộ về thì tâm trạng luôn không tốt. Lúc đó cha tôi nghĩ là do mẹ tôi quá nhớ cha mẹ nên mới như vậy. Không ngờ sau khi trở lại trường học thì tâm trạng của mẹ tôi ngày càng tệ hơn, suýt chút nữa thì tự tử… Cha tôi năm ngoái về quê cúng giỗ vào dịp rằm tháng Bảy, ngày hôm sau thì bị xuất huyết não, được hàng xóm đưa đi bệnh viện. Khi tôi đến nơi thì ông ấy đã mất rồi…”