Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 41

Chú ấy kể được một nửa thì Tiền Khê Duyệt cũng đoán được diễn biến câu chuyện.

Đợi chú ấy nói xong, nó lập tức phối hợp hỏi: “Cũng vì chuyện này mà ông chủ sợ quá đóng cửa quán ạ?”

“Không không không, ông chủ quán đó không sợ đâu.” Chú ấy lắc ngón trỏ, cười nói, “Ông ấy đã mua vé xe buổi trưa nay, định đi cúng bái vị đầu bếp kia. Ông ấy sợ nhân viên trong quán sợ hãi nên mới đóng cửa, tiện thể cho họ nghỉ vài ngày.”

Đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ mang sữa chua và thịt nướng đã được đóng gói cẩn thận đến.

Diêm Húc lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, Tiền Khê Duyệt tự giác nhận lấy túi giấy, rồi giơ ngón cái lên với chú ấy: “Chú biết nhiều chuyện thật.”

Chú ấy cười sảng khoái: “Đó là đương nhiên, tôi thích hóng hớt mấy chuyện này mà.”

Ở cửa lại có hai khách quen bước vào, nhìn thấy chú ấy thì giơ tay lên gọi: “Ông chủ Vương, cho mười xiên thịt nướng, thêm hai đĩa mì trộn cay!”

“Được rồi!”

Chú ấy đứng dậy đáp lời, rồi cười nói với hai người: “Tôi bận việc đây, hai cháu cũng mau về đi, thịt dê nướng nguội ăn không ngon đâu.”

“Vâng, chào chú ạ!”

Một người và một con quỷ từ quán ăn Tân Cương bước ra, mang theo đầy ắp đồ ăn ngon trở về nhà.

Đến trước cửa nhà, Diêm Húc dùng chìa khóa mở cửa, sau khi Tiền Khê Duyệt bước vào, cô cũng không vội đóng cửa ngay, mà xoay người về phía cửa ra vào, lạnh nhạt nói: “Đi theo chúng tôi một đoạn đường, có muốn vào trong ngồi một lát không?”

Tiền Khê Duyệt đặt đồ ăn trên tay xuống bàn trà, rồi nhanh nhẹn chạy ra cửa nhận lấy túi đồ từ tay Diêm Húc.

“Chị, em vừa nãy nhìn thấy nó qua cửa kính của quán ăn Tứ Xuyên bên kia. Em định nói với chị rồi, nhưng bị chú Vương ở tiệm ăn bên cạnh cắt ngang. Chị nói có phải người đó là đầu bếp đã mất một tháng của ông chủ Vương không?”

Con quỷ đứng ở cửa trông còn khá trẻ, để đầu húi cua.

Nó hơi cúi đầu, hai tay đặt trước bụng, các ngón tay lo lắng xoắn vào nhau: “Đúng là tôi…”

“Vào trong đi đã.” Diêm Húc nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu mà không vào ngay thì tôi đóng cửa đấy. Cậu cũng thấy rồi, tôi vẽ trận pháp trước cửa, tôi mà đóng cửa thì cậu không vào được đâu.”

Cô không muốn để hàng xóm nhìn thấy mình đang lẩm bẩm với một khoảng không khí.

Con quỷ do dự vài giây rồi bước vào nhà.

Diêm Húc “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, con quỷ đứng ngay sát cửa, người dính chặt vào cánh cửa, bất động.

Diêm Húc không để ý đến nó, xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay, rồi đi đến bàn trà chuẩn bị ăn trưa.

Tiền Khê Duyệt đã lấy đĩa và đũa từ trong bếp, bày biện đồ ăn đã mua ra, rồi bật TV, mở một chương trình tạp kỹ để vừa ăn vừa xem.

Hai người vừa ăn vừa xem chương trình, thỉnh thoảng nói vài câu.

Con quỷ vẫn cúi đầu đứng ở cửa, im lặng không nói gì.

Ngay khi Diêm Húc gắp một miếng bánh dày đường đỏ lên ăn thử, con quỷ đang đứng phạt ở cửa đột nhiên lên tiếng.

“Miếng bánh dày đường đỏ đó bị làm quá lửa rồi.” Nó nói rất nhanh: “Bánh dày đường đỏ thì vỏ ngoài phải vàng ruộm giòn xốp, bên trong nếp dẻo mềm thơm ngọt. Cảm giác tổng thể phải có nhiều tầng vị, ngoài giòn trong mềm, ngọt mà không ngán, dẻo mà không dính.

“Mấy người mua cái này bị chiên quá lửa rồi, như vậy sẽ làm vỏ bánh quá vàng và giòn, mất đi độ giòn xốp vốn có, trở nên hơi cứng và khô, phần nếp bên trong cũng vì quá nóng mà bị khô, mất đi độ dẻo mềm thơm ngọt. Lúc này phần nước đường đỏ hình như cũng bay hơi gần hết, vị ngọt ban đầu trở nên hơi đậm đặc, không còn hòa quyện với hương vị của nếp nữa, cảm giác trở nên khá đơn điệu.”

Con quỷ nói một tràng rồi lại im bặt như bị câm.

Diêm Húc nhìn lại miếng bánh dày đường đỏ vừa gắp, đúng như lời con quỷ nói, vỏ bánh không đủ giòn xốp, vị ngọt thì ngọt nhưng không có tầng vị gì.