Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 39

“Chị hiểu rồi, lát nữa chị sẽ nhờ đồng nghiệp tra lại cái tên này.”

Diêm Húc ngửa cổ uống cạn cốc nước, sau đó đứng tại chỗ cúi đầu nhìn Tiền Khê Duyệt một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Sau này em đừng đi hù dọa Diêm Chí Quang và những người khác nữa.”

“Tại sao ạ?” Tiền Khê Duyệt chớp mắt, không hiểu hỏi, “Chị ơi, tối hôm qua em đã dùng điện thoại của chị để xem một bộ phim, tên là 《Đạo Mộng Không Gian》 (Inception). Em còn tìm được không ít cảm hứng từ bộ phim này, hôm nay định thử nghiệm lên người ông ta đấy.”

Trước đây nó chỉ kéo Diêm Quang Chí vào ảo mộng để hù, chưa bao giờ xuất hiện trong thực tế.

Sau khi xem phim tối qua, nó có thêm rất nhiều cảm hứng, còn định thỉnh thoảng hù dọa Diêm Chí Quang trong thực tế, để ông ta không thể phân biệt được đâu là ảo, đâu là thật, biến thành người bị bệnh tâm thần!

Diêm Húc dường như đoán được ý định của nó. Cô bước đến bàn trà đặt cốc nước xuống, rồi cúi xuống xoa đầu nó, nói một cách đầy ẩn ý: “Đến một mức độ nào đó thì nên dừng lại, nếu tiếp tục thì rất dễ bị vướng vào nhân quả của họ.”

Vướng vào nhân quả của người khác không phải là chuyện tốt, đạo lý này Tiền Khê Duyệt vẫn hiểu.

Nó ngoan ngoãn gật đầu: “Em hiểu rồi, chị.”

Diêm Húc hài lòng gật đầu, tiện tay nhận lấy chiếc điện thoại Tiền Khê Duyệt đưa cho, thả mình xuống ghế sofa, vừa mở ứng dụng giao đồ ăn vừa lẩm bẩm: “Haizz, trưa nay ăn gì cho ngon đây?”

Ngủ một giấc đến giờ này, bụng cô đã sớm đói meo.

Tiền Khê Duyệt tiến đến bên cạnh cô, nhìn lướt qua những nhà hàng đầy màu sắc trên màn hình, hào hứng đề nghị: “Chị ơi, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Ăn xong còn có thể cùng nhau đi dạo phố nữa.”

“Thôi đi.” Diêm Húc tiện tay lấy một chiếc gối ôm vào lòng, toàn thân lộ ra vẻ lười biếng, “Chị có thể giúp em hiện hình và chạm vào đồ vật ở nhân gian, nhưng bản chất em vẫn là quỷ, vẫn không thể ăn uống bình thường được.”

Nếu hai người cùng ra ngoài ăn cơm, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một mình cô ăn, còn Tiền Khê Duyệt thì chỉ đứng nhìn.

Cô tưởng tượng ra cảnh tượng đó thì sợ người qua đường sẽ báo cảnh sát nói cô ngược đãi trẻ em mất.

“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng nhé, xem trên đường có món gì ngon thì mua về nhà ăn.” Tiền Khê Duyệt ôm lấy cánh tay Diêm Húc lắc lư, nũng nịu nói: “Chị ơi, em chỉ muốn đi dạo phố cùng chị thôi mà, đi đi đi!”

Quỷ nước nhỏ một mình sống ở vùng sông nước này đã nhiều năm, nó không có bạn bè, cũng không dám đến gần con người.

Khó khăn lắm mới gặp được Diêm Húc vừa thân thiện, vừa tốt với nó, nên nó rất quý cô.

Diêm Húc là người mềm lòng, lại nghĩ đi dạo phố cũng không phải chuyện gì to tát, nên đã đồng ý với lời thỉnh cầu của nó.

Cô trở về phòng ngủ thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi hai người cùng nhau xuống lầu.

Vì chung cư Đan Nguyên của cô nằm sát mặt đường, nên Diêm Húc lười đi vòng ra cổng chính, mà đi thẳng xuống tầng một, đi qua hành lang vào cửa sau của một cửa hàng, rồi đi ra bằng cửa chính.

Tiền Khê Duyệt vừa đi trong cửa hàng vừa ngó nghiêng xung quanh.

“Chị ơi, đây là cửa hàng của nhà chị sao? To thật đấy, sao chị không quản lý gì hết vậy?”

“Lười động tay vào.” Diêm Húc đáp.

Cô hoàn thành lịch trình tích công đức sau đó sẽ trở lại Minh giới. Tài sản của cô ở nhân gian đều được nộp cho quốc gia hoặc đóng góp trực tiếp, vì vậy cô cũng lười bận tâm đến những thứ vật chất bên ngoài thân.

“Cửa hàng dù là thuê hay bán đều rất có giá trị.” Tiền Khê Duyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không hiểu chuyện nói, “Bỏ mặc như vậy thật đáng tiếc.”

Diêm Húc hai tay đút vào túi áo khoác, thờ ơ hỏi lại nó: “Cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Đủ tiêu là được rồi.”

Tiền Khê Duyệt nghiêng đầu một chút: “Cũng đúng ha......”