Chu Kiên Bỉnh nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy một thân hình hơi mập cùng với chòm râu dê đang nhìn mình một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Khi Chu Kiên Bỉnh nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, con ngươi anh ta đột nhiên co rút lại, vội vàng trốn ra sau lưng Triệu Tiểu Hàng, hai tay siết chặt ôm lấy eo anh.
"Hắn, hắn, hắn, hắn, hắn... hắn là ma! Lần trước đưa tiền âm phủ cho tôi chính là hắn!!"
Triệu Tiểu Hàng cúi đầu xuống, nhìn đôi bàn tay đang đan chéo vào nhau của Chu Kiên Bỉnh ở trước bụng mình, khóe miệng anh không khỏi giật giật.
"Bỏ tay ra."
Tư thế này quá mập mờ, cứ như thể nếu anh dang hai tay ra, cả hai sẽ trông như Jack và Rose đứng ở mũi tàu trong phim Titanic.
"Tôi không chịu!" Chu Kiên Bỉnh càng ôm chặt hơn, ra vẻ quyết không buông tay, "Tôi sợ, ôm cậu tôi thấy an toàn hơn!"
Triệu Tiểu Hàng nghiến răng, cúi xuống gỡ từng ngón tay của anh ta ra một cách thô bạo.
"............Không phải chứ, mấy người có bị sao không vậy! Cậu sợ như thế thì còn chọc người ta làm gì?"
"Tôi chính vì sợ nên mới làm vậy đó chứ! Từ khi biết trong quán có ma, tôi không dám ở lại văn phòng một mình, đi vệ sinh cũng phải rủ người đi cùng! Cho nên lúc đó tôi mới nghĩ dù thế nào cũng phải xử lý con ma đó, nếu không sau này tôi ngủ cũng không yên!" Chu Kiên Bỉnh dù bị gỡ tay đau cũng không buông, ánh mắt anh ta đảo quanh bốn phía, nhất quyết không dám nhìn vào người đàn ông kia.
"Nếu tôi không sợ, tôi đã chẳng quan tâm trong tiệm có ma hay không, mấy chai rượu đó tôi cũng không tiếc!"
Diêm Húc không để ý đến hai người đang nói nhỏ với nhau, phủi tay rồi nhướng mày hỏi người đàn ông kia: "Rốt cuộc ông có muốn hay không? Nếu không thì tôi sẽ cho người lui."
"Hả! Cô đến xin lỗi tôi sao?" Người đàn ông tức giận đến dựng cả râu lên trừng mắt nhìn cô, hai tay chống nạnh ưỡn ngực định nói lý với cô, "Đây là thái độ gì vậy? Tôi nói cho cô biết, cô xin lỗi tôi như thế này thì tôi cũng không—Ưm! Ưm! Ưm! Ưm!"
Người đàn ông chưa kịp nói hết câu thì bị một bà lão đột nhiên xuất hiện từ phía sau bịt miệng lại.
Bà lão gầy như que củi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Trông bà ít nhất cũng đã ngoài tám mươi, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, khỏe mạnh.
"Xin lỗi nhé, con trai tôi không hiểu chuyện, làm phiền các vị." Bà lão ngượng ngùng cười với Diêm Húc, rồi vỗ một cái vào gáy người đàn ông, "Đồ bất hiếu! Mau xin lỗi người ta đi!"
"Á!" Người đàn ông kêu lên một tiếng quái dị, ôm đầu nhảy dựng lên, "Mẹ! Sao mẹ lại đánh con trước mặt người ngoài? Con lớn rồi, con cũng cần sĩ diện chứ!"
"Hừ, cái đồ bất hiếu này, tao đánh mày còn phải chọn chỗ à?" Bà lão vừa nói vừa không chút nương tay tiếp tục đánh vào gáy người đàn ông, đánh cho hắn chạy trối chết.
Ngay sau đó, một cô gái trẻ từ dưới đất lại chui lên, vui vẻ nhìn bà lão dạy con trai, không hề có ý định giúp đỡ.
Ở một bên khác, Triệu Tiểu Hàng cuối cùng cũng dứt được Chu Kiên Bỉnh.
Sự chú ý của cả hai lại dồn về phía người đàn ông, lúc này họ mới phát hiện trong đại sảnh không biết từ lúc nào đã có thêm mấy cô gái nữa.
Thấy cảnh tượng này, hai chân Chu Kiên Bỉnh mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, Diêm Húc không thể nhịn được nữa, dùng ngón trỏ vẽ nhanh một lá bùa lên không trung, rồi chụm hai ngón tay lại chỉ vào người đàn ông.
Không khí xung quanh đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó, một tia chớp đánh trúng ngay trước mặt người đàn ông.
Diêm Húc thổi nhẹ vào đầu ngón tay, vừa cười vừa nói: "Đủ chưa? Đủ rồi thì ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng được chưa?"
Người đàn ông đột ngột dừng bước ngay khi tia chớp đánh xuống, vẫn còn chưa hết hồn nhìn cô.
Cô gái đang hóng chuyện kia cũng thu lại nụ cười, bất giác đứng nghiêm chỉnh, không dám manh động.
Bà lão thì vẫn bình tĩnh, chậm rãi bước đến trước bàn dài, hít một hơi thật sâu mùi hương trên những cây nến, cười híp mắt nói: "Nến này chất lượng tốt đấy, mọi người thật có lòng."