Chu Kiên Bỉnh nhận được ánh mắt của Triệu Tiểu Hàng, lấy lại tinh thần thành khẩn nói: “Đại sư, chuyện này là tôi làm không đúng, xin ngài tha lỗi cho tôi. Bây giờ tôi thật tâm muốn xin lỗi bọn họ, đồng thời bồi thường tổn thất tinh thần cho họ, xin ngài giúp đỡ chỉ đường sáng.”
Giọng điệu của anh ta chân thành, lại thêm là bạn của Triệu Tiểu Hàng. Diêm Húc cũng không làm khó anh ta nữa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo như lời anh nói, người anh gặp cũng không phải là loại quỷ không hiểu lý lẽ. Vậy này, đợi đêm nay qua giờ Tý tôi sẽ dẫn họ đến tìm anh, cụ thể như thế nào thì hai bên tự thương lượng, tôi không tham gia.”
Chu Kiên Bỉnh không ngờ rằng mình còn có cơ hội ngồi cùng bàn với quỷ để thương lượng, anh ta ngơ ngác gật đầu: “...... Vâng.”
......
Khi ra khỏi The Gravity Club thì đã gần trưa, Diêm Húc nói là còn có một đứa trẻ ở nhà đang đợi, từ chối lời mời ăn trưa của Chu Kiên Bỉnh.
Đứa trẻ mà cô nói đương nhiên là Tiền Khê Duyệt.
Tối hôm qua Tiền Khê Duyệt đã giúp cô dùng mộng cảnh hành hạ Diêm Quang Chí cả một đêm, công lao rất lớn. Nghe nói sau khi tỉnh dậy tinh thần của ông ta có chút không bình thường, cả người nghi thần nghi quỷ, nghe thấy tiếng động nhỏ cũng giật mình hoảng sợ.
Diêm Húc rất hài lòng, đồng thời hứa buổi trưa hôm nay sẽ mời nó ăn bánh ngọt.
Chu Kiên Bỉnh cho rằng cô nói là trong nhà còn có con nhỏ, căn bản không nghĩ nhiều. Sau khi liên tục nói lời cảm ơn thì đưa cô và Triệu Tiểu Hàng ra xe, rồi nhìn theo hai người lái xe rời đi.
Ô tô từ từ chạy ra đường lớn, Diêm Húc dựa vào thành ghế, khẽ nhắm mắt, chậm rãi nói: “Người nhà của anh đều rất hiểu lý lẽ.”
Triệu Tiểu Hàng đột nhiên được đại sư khen một câu, mặt đỏ ửng, hai tay nắm chặt vô lăng, khiêm tốn nói: “Đại sư quá khen rồi.”
Diêm Húc nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: “Anh dường như không hề sợ quỷ.”
“Có lẽ là do tôi thấy quỷ và người không khác nhau là mấy, tôi chưa từng thấy con quỷ nào có vẻ ngoài đáng sợ như trong phim.” Triệu Tiểu Hàng nói, “Tôi từng đọc được một câu trên mạng, gọi là ‘Mỗi con quỷ mà anh sợ, đều là người thân mà người khác ngày đêm mong nhớ nhưng không bao giờ gặp lại’, người thân nhất của tôi sau khi qua đời cũng biến thành quỷ, sau khi tôi qua đời cũng sẽ biến thành quỷ, nghĩ như vậy thì thấy quỷ cũng không có gì đáng sợ.”
Sau khi nói xong, anh lại như nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung một câu: “Đại sư, tôi không phải là đang tìm lý do cho việc tôi không phân biệt được người và quỷ đâu.”
Diêm Húc chống khuỷu tay lên cửa sổ, ngón trỏ chống lên thái dương, giọng nói có chút lười biếng.
“Anh cảm thấy quỷ và người không khác nhau cũng là chuyện bình thường. Quỷ khi còn sống cũng là người, cũng sẽ có những tính cách thích chưng diện, sĩ diện. Bọn họ bình thường đi lang thang cũng sẽ tự chỉnh trang sạch sẽ, chỉ khi muốn dọa người thì mới cố ý tạo ra những cảnh tượng kinh khủng.”
“Có lẽ là do vận may của tôi tốt hơn, mấy năm nay chưa từng có con quỷ nào cố ý dọa tôi, tôi cũng chưa từng cảm nhận được ác ý từ quỷ.”
Người người đều sợ quỷ, Triệu Tiểu Hàng thì lại cảm thấy những người có tâm địa độc ác còn đáng sợ hơn quỷ, những năm gần đây anh chưa từng bị quỷ làm hại. Những người làm tổn thương anh, lừa gạt anh đều là con người.
Khi sắp đến khu nhà của Diêm Húc, Triệu Tiểu Hàng hỏi: “Đại sư, mấy giờ tối chúng ta đến The Gravity Club?”
Diêm Húc nhướng mày: “Anh không phải đi làm sao?”
“Cũng ổn, thời gian làm việc của tôi tương đối tự do.”
Triệu Tiểu Hàng, một nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp liền được Triệu Lập Quần sắp xếp vào làm việc tại công ty nhà mình. Mấy năm nay, anh luôn ở trong công ty làm việc, học tập, chờ đợi sau này sẽ tiếp quản công việc từ cha mình.