[Là một nữ phụ độc ác tập sự, sắp sửa thực hiện nhiệm vụ đầu tiên! Ký chủ, cô đã chuẩn bị xong chưa?] Giọng nói của hệ thống tràn đầy hứng khởi.
“Chưa.”
[Tuyệt vời! Cô đã sẵn sàng đón nhận thử thách mới rồi! Ký chủ, chúng ta cùng nhau cho nữ chính một bài học nào!]
“Tiến lên, tiến lên, cho nam chính biết thế giới này tàn khốc đến mức nào.” Giang Tri Ngôn giơ nắm đấm, yếu ớt hô theo vài tiếng.
[Ký chủ, hình như cô hô sai khẩu hiệu rồi.]
“Không hề.”
Giang Tri Ngôn vốn thuộc bộ phận nữ chính, nhưng chỉ vì nhan sắc trời ban đã kéo thù hận còn hơn cả phản diện trong nguyên tác, nên ngày hôm qua cô đã chính thức được chuyển sang bộ phận “nữ phụ độc ác kiêm phản diện”.
[Ký chủ, chúng ta bắt đầu nhé?]
“Giọng cậu nghe có vẻ phấn khích quá nhỉ.” Giang Tri Ngôn trầm ngâm.
Hệ thống lập tức đáp lời, càng che giấu càng lộ liễu, cười lớn hai tiếng: [Ha ha ha, tôi vui mừng vì ký chủ đã tìm được lĩnh vực phù hợp với mình thôi, hoàn toàn không phải vì muốn xem kịch đâu nhé.]
“Im lặng đi.” Giang Tri Ngôn bực bội nói, nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, rồi từ từ nhắm mắt lại: “Đi thôi.”
…
“A, xin, xin lỗi!”
Giang Tri Ngôn vừa mở mắt ra đã thấy một cô gái lao thẳng về phía mình. Cô không kịp né tránh, chỉ kịp giữ lấy vai cô gái kia, nhưng vẫn bị xô lệch người.
“Xin lỗi, mình không cố ý, mình…” Cô gái đỏ hoe mắt nhìn Giang Tri Ngôn, có lẽ ý thức được mình đã thất lễ nên vội vàng lau khóe mắt.
“Không sao.” Giang Tri Ngôn buông tay. Cô gái kia cắn môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng là đang không kiểm soát được cảm xúc, cuối cùng chẳng nói gì, quay người bỏ chạy.
Giang Tri Ngôn quay đầu nhìn theo bóng lưng cô gái, tiện tay vén lại mái tóc dài xõa trước ngực: “Cô ấy là nữ chính à?”
[Phải.] Hệ thống đáp: [Nữ chính Lương Khê.]
Giang Tri Ngôn thu hồi ánh mắt, lúc này mới để ý những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt có chút kỳ lạ.
Cô không bận tâm, tập trung tiếp nhận cốt truyện.
Đây là một câu chuyện học đường về tình yêu thầm kín. Nữ chính thầm mến nam chính, một mô-típ khá cũ, nam chính cứu nữ chính, nữ chính vừa gặp đã yêu.
Từ khi bắt đầu thầm mến, ngày nào nữ chính cũng tặng bánh ngọt cho nam chính. Nam chính tuy có chút dao động, nhưng vẫn luôn lạnh nhạt với nữ chính.
Lên đại học, nữ chính từ bỏ. Nam chính cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình khi thấy nữ chính và nam phụ tương tác, bắt đầu chuỗi ngày “em chạy, anh đuổi, em có mọc cánh cũng khó thoát” theo đuổi vợ mình đến tận cùng.