Gai Nhím

Chương 62

Lý Văn Tốn im lặng, con ngươi mất tiêu cự, ánh mắt ảm đạm.

Đổng Thừa phát hiện cứ hễ nói đến gia đình là cậu lại đột nhiên sa sút tinh thần, hiểu ý ngậm miệng, nhưng trong lòng lại không nén nổi tò mò.

Đổng Thừa không nói, Lý Văn Tốn cũng không muốn nói, cậu tùy tiện lục lọi trong ba lô, thấy màn hình điện thoại đang sáng.

Cuộc gọi đến của Lý Văn Diệu.

Lý Văn Tốn ngừng thở, mím môi, không tình nguyện ấn nút nghe.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng, tiếng quát tháo bên kia đã nổ tung: “Mày lại chạy đi đâu rồi hả!"

"Em..."

"Tao cảnh cáo mày thế nào hả! Mày đã hoàn toàn không sợ tao nữa rồi đúng không, mày cảm thấy đùa giỡn với tao không phải trả giá đúng không, Lý Văn Tốn mày đúng là thằng nhóc thối tha..."

Giọng Lý Văn Diệu quá lớn, Lý Văn Tốn cố gắng vặn nhỏ âm lượng, nhưng vẫn "rõ ràng" chui vào tai Đổng Thừa.

Lý Văn Tốn cực kỳ xấu hổ, trước mặt người ngoài lại không dám đỏ mặt: “Em đang ở bệnh viện..."

Đầu dây bên kia tiếng quát đột ngột ngừng lại: “Bệnh viện? Mày làm sao? Bệnh viện nào?"

"Không phải bị thương, chỉ là..." Lý Văn Tốn còn chưa nói xong, đột nhiên tay trống không, Đổng Thừa đã cầm lấy điện thoại của cậu: “Xin chào anh, tôi là..." Anh ta nhìn Lý Văn Tốn: “Cậu tên gì?"

Đầu dây bên kia giọng nói lạnh lùng: “Anh là ai."

Đổng Thừa nhận lấy thẻ học sinh Lý Văn Tốn đưa cho: “Tôi là bác sĩ của Lý Văn Tốn, nghe giọng anh chắc là người nhà của cậu ấy, mời anh đến đây một chuyến."

Bên kia "bụp" một tiếng, cúp máy.

Đổng Thừa nửa ngày không phản ứng kịp, anh ta chưa từng thấy ai có thái độ lạnh nhạt như vậy, nhìn lại Lý Văn Tốn, chẳng lẽ mình đoán sai rồi, đứa trẻ này không phải được nuông chiều từ bé sao.

"Lý Văn Diệu..." Đổng Thừa nhìn màn hình điện thoại hiển thị hơn tám mươi cuộc gọi nhỡ và cuộc gọi "không xứng gọi là đối thoại" vừa nãy: “Vừa nãy là anh trai cậu à."

Lý Văn Tốn cầm lấy điện thoại ném vào ba lô, ném ba lô xuống cuối giường, cách mình rất xa.

Đổng Thừa thở dài: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng quan hệ gia đình cậu rất hoàn hảo..."

Lý Văn Tốn ánh mắt phức tạp, cười khổ: “Anh cứ cho là như anh nghĩ ban đầu đi."

Đổng Thừa không nỡ nhìn bộ dạng mất tinh thần này của cậu, nghĩ có lẽ cậu có chút bất mãn với sự lạnh nhạt và nóng nảy của anh trai: “Thực ra tôi nghe ra được, anh trai cậu vẫn rất quan tâm đến cậu. Cậu xem anh ấy gọi cho cậu bao nhiêu cuộc..."

"Anh ấy có quan tâm hay không, không liên quan gì đến em." Lý Văn Tốn không còn giữ vẻ lịch sự ban đầu, gắt gỏng ngắt lời anh ta.

Đổng Thừa rất muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng thấy cậu không muốn nói gì, hơn nữa hai người mới gặp nhau chưa đến hai tiếng, đừng để cuối cùng mình lại hăng say quá, lại khiến người ta khó chịu. Anh ta bưng bình thuốc tạm thời rời đi.

Lý Văn Tốn nằm trên giường bệnh, trong phòng kiểm tra này chỉ có mình cậu, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có ánh nắng chiếu xiên vào, ấm áp hài hòa. Cậu dần dần thϊếp đi.

Cuối cùng cậu bị một trận ồn ào đánh thức. Âm thanh đứt quãng truyền đến từ cửa, Lý Văn Tốn mơ hồ cảm thấy quen thuộc, sau đó lập tức tỉnh táo.

Lý Văn Diệu đứng như một pho tượng băng ở hành lang, mấy cô y tá đi ngang qua vừa kinh diễm trước vẻ ngoài tuấn tú cương nghị của anh, vừa bị khí thế bức người tỏa ra bốn phía của anh dọa cho không dám tùy tiện tiến lên.