"Đừng mà..." Lý Văn Tốn hốc mắt đỏ hoe lập tức ướŧ áŧ, liều mạng lắc đầu: “Đừng như vậy..."
Lý Văn Diệu cởi thắt lưng của cậu ra, đáy mắt bị bao phủ bởi một tầng du͙© vọиɠ tà mị dày đặc, không thể phá vỡ. Cơ thể của người anh yêu nhất cứ như vậy bày ra trước mắt anh, cứ như vậy tuyên bố hoàn toàn thuộc về mình, cứ như vậy không thể phòng bị mà chỉ có thể mặc cho mình muốn làm gì thì làm. Anh chưa từng hưng phấn như vậy, chưa từng bởi vì sở hữu mà cảm kích và kính nể như đối với Lý Văn Tốn; anh đã từng có được rất nhiều, tiền bạc, danh lợi, tôn nghiêm; nhưng so với người trước mắt, đều nhỏ bé không đáng giá.
Lý Văn Tốn so với những thứ đó, không, không thể so sánh, bất cứ thứ gì cũng không xứng để so sánh với cậu.
Ngay khi Lý Văn Diệu chuẩn bị cởϊ qυầи cậu ra, phía trước trán truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào. Âm thanh thưa thớt đứt quãng, nhưng lại giống như một tia chớp, trong nháy mắt xẹt qua đại não anh. Lý Văn Diệu toàn thân cứng đờ.
Anh có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe và khuôn mặt đầy nước mắt của Lý Văn Tốn, hơi thở rối loạn xen lẫn tiếng cầu xin vụn vặt rơi vào tai anh.
Lý Văn Diệu đột nhiên cảm thấy tâm trạng phức tạp. Đối với những việc đã nhận định, anh luôn kiên quyết, thẳng thắn, không bao giờ do dự. Anh luôn cảm thấy, nếu số phận đã an bài anh thích người này vào thời điểm đặc biệt này, thì tất cả những điều này đều phù hợp nhất với mình, đây chính là của anh, tại sao anh không thể làm theo ý mình;
Nhưng giờ anh lại do dự, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ tính đúng đắn của chuyện này nữa, cũng sẽ không tự vấn lại cách làm của mình có thỏa đáng hay không, rốt cuộc anh đang do dự điều gì.
Mãi nhiều năm sau đó anh mới hiểu, đó gọi là đau lòng.
Anh đã cố chấp suốt hai mươi hai năm, không ai dạy anh hai chữ "đau lòng" này, bởi vì ngay cả bản thân mình anh cũng chưa từng đau lòng. Anh càng không biết phải "đau lòng" như thế nào, với người mà anh nói yêu đến mức không thể tự thoát ra được.
Tay Lý Văn Diệu gượng gạo vuốt ve khóe mắt cậu, nóng hổi ẩm ướt, giống như bốc lên một làn sương mù, lan tỏa ra, che khuất du͙© vọиɠ của anh.
"Đừng khóc nữa." Lý Văn Diệu thấp giọng nói, dường như rơi vào hồi ức: “Từ khi em lên cấp hai, chưa từng khóc nữa."
Hai kiểu khóc này, tính chất không giống nhau, anh nghĩ.
Khi Lý Văn Tốn mới chuyển đến sống cùng anh, vì nhớ nhà và thường xuyên bị đánh, thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi khóc lóc sụt sùi như con gái. Đối với chuyện này, Lý Văn Diệu chỉ cảm thấy phiền lòng, ném cậu sang một bên, khóc đủ rồi cũng không sao nữa.
Hôm nay cậu bị buộc phải nằm dưới thân mình, bị buộc phải tiếp nhận tình cảm mãnh liệt và hành vi ngang ngược của mình, bị buộc phải khóc đến tê tâm liệt phế...
Bên tai Lý Văn Diệu vang lên tiếng chuông cảnh báo không lời. Thúc giục anh không thể tiếp tục nữa.
Lý Văn Tốn hơi hé miệng, run rẩy hoảng sợ, nước mắt chảy vào cổ họng, mặn chát đau đớn. "Đừng đối xử với em như vậy... cầu xin anh... anh Hai..."
Lý Văn Diệu khựng lại, đầu óc như bị dội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt lạnh lẽo.
Anh cụp mắt xuống, mặc lại quần áo cho thân thể đang run rẩy của Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn nức nở nghẹn ngào, ánh mắt sợ hãi long lanh.