Gai Nhím

Chương 40

"Mày còn tiếp tục xen vào.” Lý Văn Diệu âm trầm nói: “Tao đảm bảo với mày, cậu ta sẽ chỉ càng thê thảm hơn."

Môi Lý Văn Tốn hoàn toàn mất hết huyết sắc.

Cậu đột nhiên nhận ra một sự thật đáng sợ, Lý Văn Diệu thực chất chưa bao giờ giảm bớt ham muốn kiểm soát cuộc sống của mình, những "ân huệ" thỉnh thoảng của anh ta cũng chỉ dựa trên sự ngoan ngoãn và nghe lời của mình. Một khi hơi trái ý anh ta, anh ta sẽ hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cậu, khiến cuộc sống của cậu đảo lộn.

Lý Văn Diệu sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm của mình dành cho Trương Thúc Thanh, cũng giống như anh ta sẽ không bao giờ chủ động đứng ở góc độ của cậu để suy nghĩ cho cậu.

Tình hình này nếu ngày càng nghiêm trọng, sau này cậu sẽ không có ngày nào yên ổn.

Lý Văn Tốn ngây người nhìn nắm tay lạnh lẽo của mình siết chặt. Không được, cậu không thể cứ thế giao cuộc sống của mình cho Lý Văn Diệu sắp đặt. Trương Thúc Thanh chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của Lý Văn Diệu, căn bản là gϊếŧ gà dọa khỉ.

Cậu phải cố gắng học tập, nhanh chóng trưởng thành, càng độc lập, sau đó đi du học, tốt nhất là sau này sẽ ở lại nước ngoài làm việc, đó mới là thượng sách.

Lần đầu tiên cậu mong muốn rời khỏi ngôi nhà này, rời khỏi Lý Văn Diệu đến vậy. Cứ nghĩ đến những lời Lý Văn Diệu vừa nói, nghĩ đến tương lai không biết anh ta sẽ lại gây ra bi kịch không thể cứu vãn nào nữa, cậu lại sợ đến run người.

Vì bản thân, cũng vì để anh trai đừng gây thêm nhiều thù hận nữa, cậu nhất định phải rời đi, càng nhanh càng tốt.

Lý Văn Diệu đứng ở góc cầu thang lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt càng thêm sâu sắc.

Sáng hôm sau khi ăn sáng, Lý Văn Diệu bất ngờ thấy Lý Văn Tốn với vẻ mặt bình thản. Anh ta tưởng Lý Văn Tốn sẽ tức giận đến mức không ăn nổi.

Lý Văn Tốn đứng trước bàn, mặt không cảm xúc lấy ra một hộp cơm siêu lớn, cẩn thận đóng gói cháo, rau và món chính.

Lý Văn Diệu nhìn một loạt hành động của cậu: “Buổi sáng mày ăn nhiều vậy."

"Sáng nay nhiều tiết, dễ đói." Lý Văn Tốn đeo cặp sách đi ra ngoài.

Lý Văn Diệu sa sầm mặt mày, nhận ra cậu vẫn chưa hết giận. Ánh mắt ra hiệu cho Khổng Trán: “Đưa nó đi."

Trên xe, Lý Văn Tốn suốt dọc đường nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời. Khổng Trán lo lắng len lén nhìn cậu, cuối cùng cũng không khuyên được câu nào.

Đến trường, Lý Văn Tốn đợi Khổng Trán lái xe đi xa, lúc này mới lặng lẽ lẻn ra từ cửa phụ, nhắn tin cho Đại Lực nhờ cậu ta giúp mình xin nghỉ, sau đó trực tiếp đến nhà Trương Thúc Thanh.

Từ khi bố Trương Thúc Thanh thất nghiệp, cộng thêm việc cậu ta bị đuổi học, mẹ cậu ta tức giận sinh bệnh, cả gia đình ba người rơi vào cảnh khốn cùng, cuộc sống càng thêm khó khăn. Bất đắc dĩ, họ chuyển về căn nhà cũ của bà Trương Thúc Thanh, tuy nhiên những khó khăn do nghèo đói mang lại vẫn chưa dừng lại.

Lý Văn Tốn đứng trước cửa nhà bà Trương Thúc Thanh, mãi vẫn không bước vào được.

Vẫn là mẹ Trương Thúc Thanh khi phơi quần áo mới chú ý đến cậu: “Xin hỏi cậu tìm ai?"

"Cháu chào dì, cháu là..." Lý Văn Tốn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cháu là bạn học của Thúc Thanh, cho cháu hỏi có thể vào thăm cậu ấy được không ạ?"

"Tốt quá, Thanh nhi bây giờ ngay cả trường học cũng không có, vậy mà vẫn còn bạn học nhớ đến nó." Mẹ Trương thở dài, ngượng ngùng nhìn Lý Văn Tốn: “Vào đi. Chỉ là Thanh nhi từ khi... từ khi bị thương thì trở nên uể oải... Dì cũng không biết nó có muốn mở lòng trở lại hay không..."