Gai Nhím

Chương 36

Có lẽ từ năm anh chín tuổi, đã không còn là như vậy.

Sau khi rõ ràng điều này, Lý Văn Diệu ngược lại không còn lo lắng và hoài nghi cuộc đời như trước.

Anh thích Lý Văn Tốn, anh thích em trai ruột của mình, hơn nữa còn là thứ tình cảm "đồng tính luyến ái" mà Lý Văn Tốn nói.

Anh nhìn chính mình trong gương, dần dần, trong đáy mắt hiện lên tia sáng như sói, như ẩn giấu sự giảo hoạt và điên cuồng, như bắt được con mồi, huyết dịch sôi trào.

Vài ngày sau, Lý Văn Tốn nhận được thông báo đã vượt qua vòng tuyển chọn của cuộc thi cấp tỉnh.

Cậu mừng rỡ khôn xiết, ngay lập tức muốn chia sẻ tin vui này với Trương Thúc Thanh.

Nhưng cậu lại được thông báo, Trương Thúc Thanh đã thôi học rồi.

"Cậu ấy thôi học từ khi nào? Sao lại đột ngột thôi học?"

"Khoảng một tuần trước." Bạn học cùng lớp của Trương Thúc Thanh nói với cậu: “Đột nhiên rời đi, một ngày trước khi đi còn bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên văn phòng nói chuyện rất lâu, sau khi trở về thì thất hồn lạc phách, bọn tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói. Bọn tớ cũng không ngờ đó là lần cuối cùng bọn tớ gặp cậu ấy."

Trong lòng Lý Văn Tốn mây mù nghi hoặc, Trương Thúc Thanh sắp cùng cậu tham gia cuộc thi cấp tỉnh, sao lại đột nhiên biến mất chứ. Hơn nữa bình thường trông cậu ấy rất vui vẻ, không thể nào chỉ bị mắng một lần mà lại u uất được.

Cậu nghĩ mãi không ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy tiếc cho Trương Thúc Thanh.

Tan học về nhà, Lý Văn Diệu phá lệ tặng cho cậu một hộp quà.

Bao bì tinh xảo khiến Lý Văn Tốn nhìn đến hoa mắt: “Sao đột nhiên lại tặng quà cho em?"

"Không có gì, dạo này công việc thuận lợi, tâm trạng tốt, nhìn thấy cái này, nghĩ em sẽ thích." Lý Văn Diệu thần bí nói: “Mở ra xem thử."

Lý Văn Tốn không quen với việc anh hiếm khi tặng quà cho mình, ngơ ngác mở hộp quà ra, sau đó lập tức kêu lên.

"Áo thi đấu có chữ ký của Kobe!!" Lý Văn Tốn kích động đến mức nói không nên lời: “Anh anh anh..."

Lý Văn Diệu mỉm cười, thưởng thức vẻ vui mừng không che giấu trên mặt cậu: “Thích không?"

"Cực kỳ thích luôn!" Lý Văn Tốn cầm chiếc áo thi đấu mới, yêu thích không buông tay, mặt đỏ bừng vì phấn khích, đang định nhào vào lòng Lý Văn Diệu thì đột nhiên khựng lại: “Em biết ngay anh thương em nhất mà."

Lý Văn Diệu tưởng tượng cảnh cậu ôm lấy mình, thấy cậu dừng lại, sắc mặt khẽ cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bị cảm xúc vui vẻ lấn át, nụ cười sâu xa: “Anh không thương em thì thương ai."

"Cảm ơn anh, anh trai." Lý Văn Tốn cảm thấy hôm nay anh dịu dàng đến lạ thường, cậu cứ nghĩ rằng Lý Văn Diệu dù không can thiệp vào việc mình chơi bóng rổ nữa, nhưng cũng sẽ không vui vẻ gì, không ngờ lúc nắng lúc mưa, anh trai cuối cùng cũng giống như những bậc cha mẹ khác, nguyện ý suy nghĩ cho cậu nhiều hơn, thông suốt hơn một chút.

Lý Văn Diệu bị nụ cười rạng rỡ đó làm cho chói mắt, nhất thời tâm trí mê đắm.

"Xem ra em cũng tin vào năng lực của anh, nếu không đã không chuẩn bị cho em món quà lớn này từ sớm." Lý Văn Tốn nghĩ ngợi rồi lại thở dài: “Chỉ tiếc là Thúc Thanh không còn ở đây, sau này cũng không có cơ hội luyện tập cùng nhau nữa."

Mắt Lý Văn Diệu tối sầm lại: “Vậy sao?"

"Nghe nói là thôi học rồi, cũng không biết vì sao." Lý Văn Tốn lắc đầu.

"Luyện tập với ai mà không giống nhau." Lý Văn Diệu quay lưng về phía cậu, giọng nói lặng lẽ trở nên lạnh lùng: “Hơn nữa nói không chừng em còn thích hợp tiến vào vòng trong hơn cậu ta."