Cho dù không ghét bỏ sự nghiệp của Lý Văn Diệu đến cực điểm như Lý phụ, nhưng trong lòng bà vẫn luôn có phần sợ hãi. Thêm vào đó, Lý Văn Diệu tuy sẽ không làm gì mình, nhưng cũng chưa bao giờ cho bà sắc mặt tốt.
Lý Văn Diệu ra hiệu cho những người khác ra ngoài, che giấu sự hiểu rõ trong lòng hỏi bà: “Mẹ tìm con có việc gì ạ?"
Mắt Lý mẫu đảo quanh tìm kiếm Lý Văn Tốn: “A Văn không có ở đây sao?"
"Đang làm bài tập trong phòng." Lý Văn Diệu thiếu kiên nhẫn nói.
"Cuối tuần rồi mà vẫn..." Lý mẫu suy nghĩ một chút, gượng cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Văn Diệu: “Sắp cuối tháng rồi, không phải đã nói... đã nói để A Văn về chúng ta ở vài ngày sao?"
"Tháng này không được." Lý Văn Diệu quả quyết từ chối: “Để tháng sau rồi nói."
Lý mẫu sắc mặt cứng đờ: “A Diệu..."
"Em ấy sắp thi rồi.” Lý Văn Diệu không nhìn bà, cúi đầu châm thuốc: “Hơn nữa gần đây em ấy ham chơi quá, để em ấy đến chỗ mẹ một thời gian nữa, mẹ nhất định sẽ nuông chiều em ấy."
"Trẻ con ham chơi cũng là chuyện bình thường.” Lý mẫu nhẹ giọng: “Mẹ còn nghe nói, cả tuần nay con không cho em ấy ra khỏi cửa; A Diệu, như vậy không được..."
"Được hay không lẽ nào con lại không rõ.” Lý Văn Diệu ngắt lời bà: “A Văn từ sáu tuổi đã đi theo con, thành tích bây giờ của em ấy, sự ưu tú và hiểu chuyện của em ấy, đều là do con vất vả bồi dưỡng mà có; về việc này, con cho rằng con hoàn toàn có tiếng nói hơn bố mẹ."
"Đúng đúng đúng, điều này mẹ biết.” Lý mẫu an ủi: “Mẹ biết những năm nay con rất quan tâm đến A Văn, chúng ta cũng thấy được sự tiến bộ của A Văn, đây cũng là lý do tại sao sau đó mẹ và bố con cũng không can thiệp vào việc con chăm sóc em trai nữa..."
"Can thiệp?" Lý Văn Diệu cười nhạt: “Ông ta không phải là không muốn can thiệp, ông ta có năng lực can thiệp sao? Nếu ông ta dám trở mặt, không sợ bị đuổi việc, không sợ không thể thăng quan tiến chức, ung dung ngồi trên Kim Loan Điện, có lẽ bây giờ A Văn đã ở bên cạnh bố mẹ rồi."
"Sao con lại nói bố con như vậy..." Lý mẫu sắc mặt ảm đạm.
"Ông ta không phải bố con." Lý Văn Diệu giũ tàn thuốc: “Con và cái nhà đó, sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi."
Lý mẫu thở dài, lắc đầu: “Con hận chúng ta, mẹ cũng nhận, nhưng con đừng hận em trai con, đừng đối xử với nó như vậy."
"Con đối xử với em ấy thế nào?" Lý Văn Diệu cau mày: “Bố mẹ đừng có suy bụng ta ra bụng người; con đúng là có oán hận với bố mẹ, nhưng con coi A Văn là người thân quan trọng nhất của mình."
"Nếu đã như vậy, tại sao ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi của em trai con mà con cũng không thể thỏa mãn." Lý mẫu hỏi: “Thằng bé chẳng qua chỉ là giấu con muốn tham gia một cuộc thi, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không..."
"Em ấy nói với mẹ." Lý Văn Diệu tức đến bật cười, thằng nhóc con chết tiệt này, học được cách tìm cứu binh rồi. "Con không phải nói không cho em ấy đi, mà là bây giờ em ấy có nhiệm vụ khác, không thể đi. Không thể làm hai việc cùng một lúc, em ấy đang học mà cứ mơ mộng viển vông, con mà không quản, sau này em ấy chỉ được voi đòi tiên."
"Thằng bé sẽ không như vậy đâu." Lý mẫu cảm thấy mức độ coi trọng của Lý Văn Diệu đối với bất cứ chuyện gì của Lý Văn Tốn đều gấp mười lần người bình thường; "Có con nhắc nhở thằng bé, giúp đỡ thằng bé, thằng bé sẽ không như vậy."