Gai Nhím

Chương 25

“Còn lừa anh nói là đi học thêm, còn để Khổng Trản cùng em lừa anh.” Lý Văn Diệu nắm lấy tóc cậu, ép cậu phải nhìn mình: “Em biết rõ anh quan tâm đến chuyện của em như thế nào, biết rõ anh ghét nhất là bị người khác lừa gạt!”

“Lần ở hộp đêm vẫn chưa rút ra được bài học gì à, lành sẹo quên đau rồi phải không; ngoài mặt thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại bày ra một ván bài hay đấy!”

“Em nghĩ Khổng Trản có thể giúp em giấu được bao lâu hả Giấu đến khi em thuận lợi tham gia cái giải bóng rổ gì đó sao Nằm mơ đi!”

“Sau này em sẽ không lừa anh nữa…” Lý Văn Tốn dùng lưỡi đẩy đẩy gò má đau nhức, run giọng nói: “Em vốn dĩ cũng không muốn lừa anh… Thật đấy…”

Cậu không thể trước trận đấu lại càng chọc giận Lý Văn Diệu, nếu không Lý Văn Diệu nhất định sẽ đánh cậu đến mức không xuống nổi giường, đừng nói đến chuyện ra sân tham gia vòng tuyển chọn.

“Sau này” Lý Văn Diệu hừ lạnh một tiếng: “Không có sau này nữa.”

“Còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ thi.” Lý Văn Diệu gõ gõ ngón tay lên đồng hồ đeo tay, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh sẽ tìm cho em một gia sư, em ở nhà ôn tập đi.”

“Không được!” Lý Văn Tốn nghe xong liền sốt ruột: “Em phải đến trường!”

“Đến trường làm gì, tiếp tục lêu lổng à” Lý Văn Diệu trừng mắt nhìn cậu: “Em có biết để được bảo đảm cần phải xem xét thành tích của từng lần thi chứ không phải chỉ riêng thành tích cuối kỳ hay không, một khi em đối với các kỳ thi nhỏ mà buông lỏng cảnh giác, lơ là, thì đây chẳng phải là dâng cơ hội cho người khác sao.”

“Em sẽ không để thành tích sa sút đâu!” Lý Văn Tốn sốt ruột đến mức đỏ cả mắt: “Giấu anh là em không đúng, nhưng em thật sự rất muốn tham gia giải đấu cấp tỉnh, em không thấy nó sẽ chiếm quá nhiều thời gian học tập của em đâu, em đảm bảo!”

“Lời đảm bảo của em ở chỗ anh một xu cũng không đáng.” Lý Văn Diệu lạnh lùng nhìn cậu: “Giải đấu cấp tỉnh không phải chỉ có năm nay, năm nào cũng có, hơn nữa còn có rất nhiều giải đấu có quy mô lớn hơn giải cấp tỉnh. Sau này em lên đại học, em muốn tham gia bất kỳ hoạt động nào anh cũng sẽ không nói nhiều. Nhưng hiện tại, chính là không được.”

“Anh…” Lý Văn Tốn níu lấy cánh tay anh cầu xin: “Em đã luyện tập cùng người ta lâu như vậy rồi, anh bảo em đột nhiên từ bỏ, em làm sao…”

“Em còn dám nhắc đến chuyện đó với anh!” Lý Văn Diệu lửa giận bốc lên ngùn ngụt, dùng sức đánh bay tay cậu ra khỏi người mình: “Em ở dưới mí mắt anh làm loạn suốt mười ngày nửa tháng nay, còn mong anh tác thành cho em có một cái kết tốt đẹp sao!”

Lý Văn Tốn cắn môi, một lúc lâu sau, lặng lẽ di chuyển sang bên cửa sổ, dựa vào đó, kéo giãn khoảng cách với Lý Văn Diệu.

Lý Văn Diệu cũng không muốn để ý đến cậu, lúc này trong lòng anh rối bời, sớm đã không chỉ vì chuyện Lý Văn Tốn lừa anh chơi bóng rổ nữa rồi.

Khi tận mắt chứng kiến cảnh Lý Văn Tốn và Trương Thúc Thanh vui đùa trên sân thể dục, nói cười vui vẻ ở nhà hàng, thản nhiên làm những hành động thân mật trước đám đông vào chiều nay, anh chỉ cảm thấy mắt mình đau nhói, l*иg ngực như có ngọn lửa vô danh bùng cháy, nhưng dưới chân lại lạnh lẽo.

Lúc đó anh vẫn chưa hiểu, đó là ghen tị.

Ghen tị vì bất cứ cậu trai nào cũng có thể khiến Lý Văn Tốn nở nụ cười mà bản thân mình chưa từng được nhận; ghen tị vì sao bản thân ngày càng trở nên nhỏ nhen, so đo tính toán với những chuyện rõ ràng rất bình thường; ghen tị vì mình đã ở bên cạnh đứa em trai cùng dòng máu này lâu như vậy, nhưng dường như chưa bao giờ thực sự hiểu được trái tim cậu.