Gai Nhím

Chương 17

Lý Văn Tốn chân bước thấp bước cao đặt thùng nước xuống bên cạnh chân anh, cánh tay gầy guộc cố gắng vắt khô khăn, sau đó tự nhiên giúp Lý Văn Diệu lau sạch vết máu trên người.

Lý Văn Diệu lẳng lặng nhìn cậu, trong lòng không hiểu sao lại cuồn cuộn dâng lên hơi ấm, nhuộm vào đôi mắt anh.

Cảm giác này kỳ lạ quá, anh nghĩ.

Bọn họ đã bao lâu không gặp nhau rồi, sao có thể, sao có thể có cái tâm lý vừa không muốn đối mặt, lại không nỡ từ chối, kỳ diệu này.

"Em hình như..." Lý Văn Diệu mắc nghẹn, muốn phá vỡ sự ngượng ngùng trong lòng: “Hình như chưa từng gọi anh."

Lý Văn Tốn sững người, chớp chớp mắt, ánh mắt dịu dàng như nước, cười rạng rỡ: “Anh."

Lý Văn Diệu nghe thấy tim mình đập thình thịch hai tiếng.

"Trước đây em đã từng gọi anh rồi." Lý Văn Tốn nghĩ ngợi: “Sau này anh không về nhà nữa, em không gặp được anh."

Lý Văn Diệu nhẹ giọng: “Anh tưởng em sẽ rất sợ anh."

"Tại sao ạ, vì bố mẹ sao?" Lý Văn Tốn lắc đầu cười nói: “Anh là anh trai của em mà."

Ánh mắt Lý Văn Diệu xao động: “Anh đối xử với em không tốt."

"Không tốt cũng là người nhà mà.” Lý Văn Tốn nói: “Em biết anh quá bận, nên tạm thời không lo được cho em, không sao cả."

Ánh mắt Lý Văn Diệu thu lại, nhìn về phía Lý Văn Tốn càng thêm sâu thẳm.

Từ sau đêm đó, trong lòng anh không ngừng nảy sinh một ý nghĩ: Anh muốn mang Lý Văn Tốn bên mình.

Giá như lúc đó Lý Văn Tốn có thể đoán trước được ngày hôm nay, cậu nhất định sẽ không bao giờ thốt ra câu "Em không sợ anh".

Một năm sau đêm đó, Lý Văn Diệu dẫn theo ba chiếc Bentley và một đám người "xông" vào nhà họ Lý, dưới mí mắt của bố mẹ, mang Lý Văn Tốn đi.

Sự thông minh và khả năng nhìn sắc mặt người khác của Lý Văn Tốn thực sự là được di truyền từ Lý phụ, trong cuộc cãi vã giữa Lý Văn Diệu và Lý phụ, trong tiếng khóc đứt quãng của mẹ, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rằng anh trai từ lâu đã không đội trời chung với gia đình này, cuối cùng cũng hiểu ra mục tiêu lần này của anh, là chính mình.

Biết được sự thật, Lý Văn Tốn có hàng ngàn hàng vạn cái không muốn, thời thế thay đổi, Lý Văn Diệu trước mặt từ lâu đã không còn là người anh trai có nụ cười thanh thuần đêm đó, sự hung hãn trên người anh khiến cậu sợ hãi.

Cuối cùng, cậu khóc lóc bị Lý Văn Diệu vác trên vai mang đi. Mắt mũi khóc đến mức đỏ lòm, Lý Văn Diệu cũng không hề khoan dung dù chỉ một chút, dạy dỗ trẻ con có gì khó, nhốt lại rồi đánh cho mấy trận là xong, tối hôm đó Lý Văn Tốn bị anh nhốt vào phòng tối khóa trái cửa.

Điều này đối với một đứa trẻ mười tuổi chưa từng trải qua sóng to gió lớn mà nói, có thể nói là đáng sợ tột cùng. Đêm đó Lý Văn Tốn đập cửa mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng khiến Lý Văn Diệu phát phiền, một tay xách cậu ra, sau đó là một trận giáo huấn.

Lý Văn Diệu vừa cầm gậy đánh vào mông cậu vừa không mệt mỏi mà tẩy não cậu: “Còn muốn về nhà không?"

"Muốn..."

"Nói lại lần nữa!" Bốp một tiếng lại là một gậy.

"Không muốn! Em không muốn!" Lý Văn Tốn sau khi chịu mấy chục lần giáo dục bằng gậy gộc cuối cùng cũng không chịu nổi: “Cầu xin anh đừng đánh em nữa anh ơi... Đau quá... Em đau lắm..."

Lý Văn Diệu hài lòng ném cây gậy sang một bên, một tay bế cậu vào phòng ngủ, đặt cậu nằm sấp trên giường: “Ngủ ngon đi, lát nữa anh bảo bảo mẫu lấy đá chườm cho em, sẽ nhanh hết đau thôi."