Chu Tiêu cung kính đưa một đống tài liệu đặt trước mặt Lý Văn Diệu: “Hai tháng nữa, tôi có lô HK45 và USP định vận chuyển từ Tiêm Sa Chủy đến Thiên Tân, muốn nhờ Diệu ca giúp đỡ, thay tôi, thay cho lô hàng của chúng ta, cung cấp đảm bảo an toàn nhất định."
"Chúng ta?" Lý Văn Diệu kẹp điếu thuốc, phun ra một làn khói xám.
"Không giấu gì anh, lô súng này, là một công ty vận tải ở Thiên Tân đặt.” Chu Tiêu nuốt nước bọt: “Anh bên này gật đầu, tôi lập tức bảo bọn họ soạn hợp đồng, cổ phần sẽ không bạc đãi anh."
"Số lượng của lô hàng này." Trên mặt Lý Văn Diệu không thấy chút thay đổi nào.
Chu Tiêu nói một con số.
Lý Văn Diệu không nhịn được cười nhạo: “Mồm sư tử ngoạm à."
“Diệu ca, anh đừng coi thường công ty vận chuyển đó.” Chu Tiêu nháy mắt đầy ẩn ý: “Ông nội của ông chủ hiện tại đã từng theo chân… từ năm 35.”
Lý Văn Diệu im lặng lắng nghe, chắt lọc những thông tin có lợi nhất cho mình từ miệng Chu Tiêu. “Chỉ dựa vào lời nói một phía của ông, tôi không thể đồng ý ngay được, sắp xếp thời gian, tổ chức một chút, cùng với ông chủ lớn ở Thiên Tân kia, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Mắt Chu Tiêu sáng lên, hắn biết Lý Văn Diệu thực sự hứng thú rồi, tỷ lệ thành công của phi vụ làm ăn này lập tức được phác thảo rõ ràng trong đầu hắn. “Vâng, cảm ơn Diệu ca!”
Lý Văn Diệu không tỏ thái độ: “Chuyện này sau này ông trực tiếp liên lạc với Khổng Trản.” Vừa nói vừa hướng về phía bên trái, gật đầu với Khổng Trản, người đang mặc một thân đồ đen đầy sát khí, mặt cũng đen không khác gì Trương Phi. Anh còn phải bắt chuyến bay lúc 10 giờ sáng đi Thâm Quyến.
Ngồi trên xe trở về quận Triều Dương, Lý Văn Diệu mệt mỏi rã rời, hàng lông mày nhíu chặt thành hình chữ “Xuyên” (川) khó mà giãn ra được.
Khổng Trản ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Lý tổng, hay là hoãn cuộc họp ở Thâm Quyến lại, trạng thái tinh thần của anh không được tốt.”
“Không cần.” Lý Văn Diệu nói, năm sáu năm qua đều như vậy, không có gì là anh không chịu đựng được.
“Cậu ở lại Bắc Kinh, lần này để Tiểu Dương đi cùng tôi.”
“Lý tổng…” Khổng Trản ngẩn ra.
“Cậu phụ trách mỗi ngày đón Văn Tốn tan học.” Lý Văn Diệu nói đến đây liền day day thái dương: “Trước đây tên kia lòng dạ mềm yếu, căn bản không quản nổi thằng ranh con đó.”
“…” Khổng Trản nghe vậy khẽ cười: “A Văn thiếu gia thật ra rất hiểu chuyện.”
“Hiểu chuyện cái rắm.” Lý Văn Diệu nói: “Thằng nhóc đó trong bụng toàn ý đồ xấu, hận không thể mỗi ngày cho tôi một ‘bất ngờ’ mới.”
Khổng Trản âm thầm lắc đầu, chỉ cười không nói.
“Lý tổng.” Khổng Trản nói, tay nắm vô lăng siết chặt hơn một chút: “Tôi có vài lời, không biết có nên nói hay không.”
“Nghĩ kỹ rồi thì nói.”
“Lúc đầu ông chủ…” Khổng Trản nhạy cảm phát hiện anh khẽ nhướng mày, sống lưng cứng đờ: “Ý tôi là… Lý lão bí thư, ông ấy lúc đó… rất muốn giữ A Văn thiếu gia ở bên cạnh mình, tại sao anh lại…”
“Để Văn Tốn ở lại chỗ ông ta à?” Đáy mắt Lý Văn Diệu thoáng qua vẻ tức giận: “Để nó ở lại chỗ ông ta làm gì, để ông ta bồi dưỡng nó thành đảng viên ưu tú rồi cũng cắt đứt quan hệ với tao sao?”
“A Văn thiếu gia sao có thể cắt đứt quan hệ với anh.” Khổng Trản cảm nhận được mùi thuốc súng: “Cậu ấy vẫn rất kính trọng anh.”
“Nó bắt buộc phải kính trọng.” Giọng Lý Văn Diệu nhấn mạnh: “Tao đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì nó, trên thế giới này bao gồm cả bố tao ai cũng có thể phản bội tao, riêng nó tuyệt đối không thể.”