Gai Nhím

Chương 10

"Anh, bài tập hôm nay của em đều làm xong rồi.” Lý Văn Tốn ánh mắt sáng ngời: “Bài anh giao thêm em cũng..."

"Điều này rất đáng tự hào sao?" Lý Văn Diệu cầm bát múc canh cho cậu: “Làm bài tập vốn là việc học sinh như em nên làm, bài anh giao em hoàn thành, em sẽ không tự mình tăng cường luyện tập sao? Nhất định phải có người cầm roi quất sau lưng mới chịu học, tính tự giác kém quá."

Mặt Lý Văn Tốn cứng đờ, mắt tối sầm, môi mấp máy, cũng không đủ dũng khí nói thêm một chữ.

Lúc này Lý Văn Diệu mới phát hiện không ổn: “Em có chuyện muốn nói với anh à?"

"Em..." Lý Văn Tốn cắn môi, ngực đập thình thịch: “Sắp tới tỉnh sẽ đến trường chúng ta tuyển chọn vận động viên bóng rổ, em muốn..."

"Không được đi." Lý Văn Diệu trực tiếp ngắt lời cậu.

"Anh..." Lý Văn Tốn mặc dù sớm đã đoán được kết quả sẽ như thế này, vẫn không từ bỏ ý định: “Em thực sự rất thích bóng rổ."

"Thích bóng rổ có thể duy trì cuộc sống của em không?" Lý Văn Diệu hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ bây giờ của em là gì, là học tập. Bóng rổ là hoạt động giải trí, lúc nào chơi mà chẳng được, lại cứ chọn lúc quan trọng thế này. Anh thấy em căn bản là tìm cớ không muốn học."

"Không phải..." Lý Văn Tốn sốt ruột nói: “Em chơi bóng rổ sẽ không làm lỡ việc học."

"Bây giờ không làm lỡ hoàn toàn nên cảm ơn anh đã luôn nhắc nhở em, trông chừng em.” Lý Văn Diệu có chút mất bình tĩnh, ném mạnh đôi đũa xuống bàn: “Em cho rằng tối qua anh không đánh em, là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?"

Sắc mặt Lý Văn Tốn hơi thay đổi: “Sau này em sẽ không..."

"Đừng nói sau này." Lý Văn Diệu lạnh giọng nói: “Nói gì mà thích bóng rổ, anh thấy em chính là thích chơi. Bây giờ không phải lúc để em chơi, một lòng học hành cho tốt."

Lý Văn Tốn cúi đầu không nói.

Lý Văn Diệu gắp cho cậu một miếng cải thìa: “Ăn nhiều một chút."

Lý Văn Tốn không thèm nhìn, thu lại bài kiểm tra bị anh ném sang bên, giống như lúc nãy khi đi tới, đứng dậy, chỉ là sắc mặt âm trầm: “Không đói, không ăn nữa."

"Không đói cái rắm, không đói chứng tỏ em không nghiêm túc học hành." Lý Văn Diệu trừng mắt nhìn cậu: “Ngồi xuống."

Trong lòng Lý Văn Tốn bực bội: “Không muốn ăn."

"Giận dỗi với anh à?" Giọng Lý Văn Diệu dần trở nên nặng nề: “Nói lại lần nữa, qua đây ăn cơm."

Lý Văn Tốn không thèm quay đầu lại đi lên lầu.

"Thằng nhóc thối..." Lý Văn Diệu thầm mắng một tiếng, đuổi theo.

Lý Văn Tốn vào phòng ngủ định đóng cửa, cửa bị Lý Văn Diệu đạp tung. Lý Văn Tốn đứng quá gần, bị chắn một cái, suýt ngã xuống đất.

"Không phải là không cho em đi chơi bóng rổ sao, đâu phải cả đời này không cho em đi!" Lý Văn Diệu tức giận nói: “Chỉ vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi với anh, làm mình làm mẩy, có thể trưởng thành một chút không!"

"Tiêu chuẩn trưởng thành là gì, định nghĩa là gì.” Lý Văn Tốn lộ vẻ phản cảm: “Anh cảm thấy là chuyện nhỏ, nhưng em không cảm thấy vậy."

"Định nghĩa của trưởng thành chính là em nên ngoan ngoãn nghe lời anh, chứ không phải suốt ngày nghĩ cách chống đối anh." Lý Văn Diệu chỉ vào mũi cậu: “Anh là anh trai em, anh sẽ không hại em, từ nhỏ đến lớn anh đối xử với em không tốt sao, mỗi bước đi của em, ngày hôm nay của em, cuộc sống bây giờ của em, cái nào không phải anh giúp em sắp xếp, em bây giờ cầm vốn liếng anh cho em ngược lại trách anh can thiệp em, không tôn trọng em, đồ vô ơn còn có lương tâm hơn em!"