Ngươi Thi, Ta Cày - Chuyện Tình Nơi Điền Viên

Chương 23

Nói rồi, cô định kéo tay Vương Quế Lan dẫn vào bếp để chứng minh. Đám đông dân làng đứng xem cũng tò mò vươn cổ ngó vào.

Vương Quế Lan thấy con gái trước mặt mọi người làm mình bẽ mặt, liền trừng mắt nhìn cô một cách giận dữ, hạ giọng mắng: "Con nha đầu chết tiệt này! Cánh tay chỉ biết hướng ra ngoài mà vẫy! Dù ta có tiền, ta cũng không cho mày đâu!"

Giang Thanh Nguyệt cúi đầu, vừa lau nước mắt vừa im lặng không cãi lại.

Trước đây, dân làng đều có ấn tượng Giang Thanh Nguyệt là một cô gái ham ăn lười làm, vừa béo vừa xấu, lại lôi thôi. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, ai nấy đều nhận ra cô đã thay đổi rõ rệt. Người cô sạch sẽ, gọn gàng, sân nhà được quét dọn tươm tất, thậm chí cô còn chịu khó ra ngoài đào rau dại cả ngày.

So với thái độ của Vương Quế Lan lúc này, sự đối lập càng khiến dân làng không khỏi cảm thấy thương cảm cho Giang Thanh Nguyệt.

"Tôi thấy con bé Nguyệt này cũng chẳng dễ dàng gì. Từ nhỏ đã chẳng có chính kiến, toàn bị mẹ nó xúi bậy."

"Cũng phải. Người bình thường ai lại đối xử tệ với chính con gái mình như thế chứ? Con bé này chỉ tội ngốc nghếch thôi."

"Nhà họ Giang đúng là quá đáng! Hồi trước ép tú tài nhà người ta cưới con gái mình, còn lấy bao nhiêu sính lễ, khiến nhà họ Tống lâm vào cảnh kiệt quệ. Giờ đến hai xâu tiền cũng không chịu trả lại, không biết xấu hổ à?"

Mọi người đang xì xào bàn tán thì Tống Thanh Sơn đã mời được thôn trưởng tới.

Ngẩng đầu lên nhìn, Giang Thanh Nguyệt không khỏi cảm thấy tim mình thắt lại. Cô vốn không quen thân với thôn trưởng, nhưng ký ức của nguyên chủ cho cô biết rằng ông ấy là người mà ai trong làng cũng vừa kính vừa sợ.

Hơn nữa, thôn trưởng từ trước đến nay luôn quý trọng Tống Nghiên, xem anh như ngôi sao hy vọng của cả làng, tận tâm bồi dưỡng bao nhiêu năm. Giờ đây, Tống Nghiên bị một kẻ như cô làm liên lụy, thử hỏi ông sao mà không giận?

Hồi trước, khi Giang Thanh Nguyệt kết hôn với Tống Nghiên, thôn trưởng đã suýt đuổi cả nhà họ Giang ra khỏi làng. Giờ đây, vừa mới yên ổn được hai ngày, Vương Quế Lan lại làm loạn lên, khiến ông tức đến mức đỏ bừng mặt mày, giận dữ quát:

"Vương Quế Lan! Con gái bà còn có thể vu oan bà sao? Mau trả lại hai xâu tiền ngay lập tức!"

Giang Thanh Nguyệt lúc này mặt đầy thất vọng, buồn bã nói:

"Mẹ, nếu mẹ đã không muốn trả tiền, cũng được. Nhưng từ nay về sau, mẹ cứ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này đi."

Vương Quế Lan nghe con gái 18 năm mình nuôi dưỡng muốn cắt đứt quan hệ, tức đến nghiến răng:

"Con nhỏ mất dạy! Tao phí bao nhiêu công sức nuôi mày lớn mà giờ mày dám nói thế à? Được rồi, cứ chờ đó cho tao!"

Nói xong, bà bật dậy, nhanh như chớp chạy biến mất.

Giang Thanh Nguyệt đứng ngây ra, không rõ bà định "chờ đó" để tính sổ hay là thực sự quay lại trả tiền. Nhưng qua lần chạm mặt này, cô đã hiểu rõ tình hình của gia đình nhà mẹ đẻ nguyên chủ là như thế nào. Càng nghĩ, cô càng chắc chắn rằng tuyệt đối không thể ly hôn với Tống Nghiên ngay lúc này. Nếu quay lại gia đình như vậy, chẳng khác nào tự nhảy vào hố lửa.

Khi Vương Quế Lan rời đi, đám thôn dân cũng lũ lượt giải tán vì chẳng còn náo nhiệt để xem. Cuối cùng, chỉ còn lại người nhà họ Tống và thôn trưởng ở lại.

Thôn trưởng nhìn Tống Nghiên, thở dài:

"A Nghiên, cậu phải lấy lại tinh thần đi. Đừng để bản thân lún sâu như thế nữa!"

Tống Nghiên gật đầu chậm rãi, liếc nhìn Giang Thanh Nguyệt một cái rồi quay sang thôn trưởng:

"Thôn trưởng, tôi vừa hay có chuyện cần bàn với ông."

Nói xong, hai người đi vào trong nhà.

Thấy mọi người rời đi gần hết, Ngô thị liếc nhìn hai con trai:

"Xuân Sơn, Hạ Giang, các con về trước đi. Mẹ sẽ qua sau."

Tống Xuân Sơn – con cả, cùng vợ là Trương Tố Nương gật đầu:

"Vậy mẹ cứ ở lại, chúng con về trước nấu cơm."