“Thật không? Ngươi tốt bụng như thế từ khi nào vậy?”
Giang Thanh Nguyệt khẽ nhếch môi cười:
“Tất nhiên. Nhưng mà để đổi lại, ngươi phải dẫn ta lên núi hái rau dại đấy!”
Tống Đông Mai ngẩn ra, nháy mắt nhìn nàng một cái, rồi lại quay sang nhìn tam ca đang im lặng.
“Hái rau dại? Không phải trước giờ ngươi không chịu đi sao? Mùa hè đến rồi, sao tự dưng lại muốn đi hái rau?”
Giang Thanh Nguyệt thở dài, giọng điệu như bất đắc dĩ:
“Nhà hết gạo rồi, không nghĩ cách kiếm chút đồ ăn thì lấy gì mà bỏ nồi?”
Vừa nói, nàng vừa liếc về phía Tống Nghiên.
Tống Nghiên không nhìn nàng, nhưng rõ ràng đã cảm nhận được ý nàng muốn nhắn nhủ.
Không đợi Giang Thanh Nguyệt ăn xong, hắn đã đứng lên, đi thẳng tới bàn, mở sách ra chép tay. Cả buổi chiều, hắn ngồi lì trước bàn, không động đậy chút nào.
Nhưng Giang Thanh Nguyệt cũng chẳng nhàn rỗi. Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, nàng lại lao vào lau giường, dọn dẹp khắp nơi.
Tống Đông Mai thì cũng không tệ, buổi trưa không ngừng tay giúp đỡ, còn rửa sạch sẽ bát đũa cho hai người.
Hôm nay trời nắng đẹp, chưa đầy một ngày mọi thứ đều giặt sạch, đồ phơi khô ráo, thơm tho, không còn mùi ẩm mốc.
Chỉ là Giang Thanh Nguyệt mệt đến rã rời. Cơm tối nàng cũng chẳng buồn nấu nướng cầu kỳ, chỉ hâm lại cháo thừa buổi sáng, cắt thêm chút đông quỳ, nêm chút muối là xong một bữa ăn qua loa.
Cả ngày nàng cố ý né tránh Tống Nghiên, không muốn phải đối diện trực tiếp với hắn.
Nhưng đến tối, khi bước vào phòng ngủ, nàng không thể tránh được nữa.
Vừa vào cửa, nàng đã thấy Tống Nghiên vẫn ngồi bên bàn, ánh đèn leo lét soi bóng hắn đang cắm cúi chép sách.
Giang Thanh Nguyệt liếc nhìn chiếc giường vừa dọn xong, đứng cũng không yên, nằm cũng không ổn. Sau một hồi do dự, nàng quyết định phải căng da đầu nói rõ mọi chuyện.
“Tống Nghiên, chúng ta cần nói chuyện.”
Giọng nàng vừa dứt, cây bút trong tay Tống Nghiên vẫn chưa ngừng lại. Một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt đáp:
“Nói chuyện gì?”
“Nói về chuyện tương lai của chúng ta.”
Tống Nghiên cười nhạt, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:
“Tương lai của chúng ta? Chúng ta còn có gì để nói sao?”
Nghe ngữ điệu trào phúng của hắn, Giang Thanh Nguyệt không kiềm được cơn tức đang dâng lên. Cố gắng hít sâu, nàng lên tiếng:
“Tống Nghiên, ta thừa nhận chuyện tối qua là lỗi của ta. Nhưng đến mức này rồi, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không có chút sai nào sao?”
Nghe vậy, Tống Nghiên đột nhiên bật cười, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, nhìn thẳng vào nàng. Gằn từng chữ, hắn nói:
“Lỗi duy nhất của ta, chính là khi ngươi rơi xuống nước lần trước, ta đã không để mặc ngươi chết.”
Giang Thanh Nguyệt ngẫm nghĩ, trong lòng không khỏi đồng tình với câu nói ấy. Đúng thật, hắn không nên cứu. Nếu hắn không cứu, nguyên chủ chưa chắc đã chết, mà nàng – người xuyên tới, chắc chắn không phải gánh lấy tình cảnh này.
Nhưng những lời này, nàng chỉ có thể giữ trong lòng.
Nhiều năm làm việc cật lực, chịu đựng đủ kiểu khổ sở đã dạy nàng một điều: ở dưới mái hiên của người khác, đôi khi không cúi đầu là không được, đặc biệt khi mình không còn đường lùi.
“Ta biết, tất cả đều là lỗi của ta...” – nàng nói, giọng hạ thấp, cố giữ bình tĩnh – “Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, vẫn phải tìm cách giải quyết từng việc một.”
Nghe đến đây, ánh mắt Tống Nghiên khẽ động, dường như có chút ngạc nhiên trước thái độ của nàng.
Giang Thanh Nguyệt ho nhẹ, tiếp tục:
“Sai lầm của ta chủ yếu có hai điều. Thứ nhất, ta không nên lấy oán trả ơn, ép ngươi phải cưới ta. Thứ hai, chuyện tối qua, ta không nên hạ dược ngươi.”
Tống Nghiên híp mắt nhìn nàng, giọng đầy ẩn ý:
“Nói tiếp.”
Giang Thanh Nguyệt khựng lại một chút, rồi nói:
“May mắn là chuyện tối qua chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng. Để bù đắp, ta sẽ lo liệu mọi việc trong nhà, cho đến khi ngươi hoàn toàn bình phục, ngươi không cần động tay vào bất cứ việc gì. Giường này ta cũng nhường cho ngươi, ta sẽ xuống đất ngủ.”