Tống Nghiên càng thấy Giang Thanh Nguyệt tỏ vẻ bình tĩnh, lại càng nghi ngờ hơn. Hắn cất giọng nhàn nhạt:
“Ngươi ăn trước đi.”
Giang Thanh Nguyệt không ngờ hắn lại cẩn thận đến mức này. Tuy thân xác nàng đang là cô gái 18 tuổi, nhưng tư tưởng đã 26 rồi, còn tưởng chỉ với vài câu là có thể qua mặt được tên thư sinh 20 tuổi chưa trải sự đời này.
Ai dè, từ đầu đến cuối, Tống Nghiên chỉ cần nói vài câu ngắn gọn hoặc ném cho nàng một ánh mắt đã khiến nàng bị dồn vào thế bí.
Ánh mắt của hắn, rõ ràng không giống ánh mắt của một người chỉ mới 20 tuổi.
Nàng thở dài bất lực, cầm thìa lên múc một muỗng cháo trắng ăn, sau đó lại múc một muỗng canh trứng uống.
“Thế này thì được rồi chứ?” – nàng nhìn hắn, cười tủm tỉm, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên.
Không quên buông một câu vừa như an ủi vừa như trách khéo, “Trong nhà không còn gạo, ngươi phải ăn cho khỏe để sớm chép sách kiếm tiền. Có tiền rồi chúng ta mới mua được gạo mà nấu cơm, đúng không?”
Dứt lời, Giang Thanh Nguyệt hớn hở quay người định rời đi, nhưng chưa kịp bước chân, giọng nói lạnh nhạt của Tống Nghiên đã vang lên sau lưng:
“Đổi thìa khác đi.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, “Còn nữa, hôm qua ngươi về nhà mẹ đẻ, mang luôn hai xâu tiền tích cóp trong nhà đi, phải không? Nhạc mẫu đại nhân có chê ít không?”
Lời của Tống Nghiên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng. Lúc này, Giang Thanh Nguyệt mới sực nhớ ra, đúng là hôm qua nguyên chủ đã mang hết tiền trong nhà về cho bên nhà mẹ đẻ.
Bề ngoài họ nói là vay mượn, nhưng xét lại những chuyện mà nhà mẹ đẻ nguyên chủ đã làm trước đây, số tiền đó chắc chắn là “bánh bao thịt ném chó” – một đi không trở lại.
Chột dạ, nàng liếc mắt nhìn Tống Nghiên rồi giả vờ như không nghe thấy câu nói cuối của hắn.
“Được rồi, ta sẽ đổi thìa cho ngươi ngay!” – nàng nói, rồi nhanh trí đánh trống lảng, “Đúng rồi, trong phòng ngột ngạt quá. Ta mang cháo ra ngoài sân cho ngươi ăn, không khí ở đó trong lành hơn.”
Nói xong, nàng bê cả bàn cùng hai bát cháo ra sân.
Lần này, Tống Nghiên không nói thêm gì, chỉ yên lặng xuống giường, chậm rãi đi ra sân và ngồi xuống bên bàn.
Hắn nhìn hai bát cháo trên bàn, trong đầu bất giác gợi lại rất nhiều ký ức không mấy vui vẻ.
Do dự một chút, hắn cầm thìa lên, nếm thử một ngụm.
Canh trứng nấu nhạt, không có một giọt dầu mè, nhưng hương vị lại thanh tao lạ thường. Vị trứng mềm mịn, thanh ngọt, ngon hơn bất kỳ món nào hắn từng ăn trước đây.
Hắn bất giác liếc mắt về phía Giang Thanh Nguyệt – người đang bận rộn dọn dẹp trong phòng.
Nàng này, mỗi ngày chỉ biết ăn bừa bãi, vậy mà lại biết nấu cơm?
Giang Thanh Nguyệt nhìn thoáng qua hắn, thấy hắn không nhắc lại chuyện tiền nong nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, mục đích chính của nàng khi bảo hắn ra sân không phải để đổi không khí, mà là để hắn không làm phiền lúc nàng dọn dẹp trong phòng.
Nghĩ vậy, nàng liền xắn tay áo lên, chuẩn bị lao vào làm việc. Với dáng người hiện tại, dù có xắn tay áo cao tới đâu cũng chẳng ai dám bảo nàng đang làm trò gì bậy bạ.
Xắn cao tay áo, búi gọn tóc, Giang Thanh Nguyệt tìm một tấm vải sạch che kín mũi miệng, quyết tâm bước vào phòng ngủ.
Việc đầu tiên nàng làm là gom hết đống vải vóc trên giường, thứ nào mắt thường nhìn thấy bẩn đều bị lột sạch, vứt hết vào sọt đồ giặt. Mấy bộ quần áo rách nát của nàng cũng tiện tay ném vào luôn.
Đệm, chăn, chiếu cũng bị lột hết, mang ra ngoài phơi nắng.
Sau đó, nàng cầm chổi lên, dọn dẹp từ tường đến sàn. Những mảng tường bong tróc, mạng nhện giăng kín đều bị quét sạch. Rác rưởi, bụi bặm trên sàn cũng bị hốt gọn gàng. Cuối cùng, nàng rải chút nước lên sàn để giảm bớt bụi bay, làm căn phòng sạch sẽ hơn.
Dọn dẹp xong phòng ngủ, Giang Thanh Nguyệt mệt đến mức mồ hôi đầm đìa. Suốt cả buổi sáng còn chưa kịp đi vệ sinh, nàng đành tranh thủ "giải quyết nỗi buồn" trong không gian của mình trước khi làm tiếp.