U Linh Cảnh

Chương 76

Chương 76: Biến số (thượng)
Tương lai khó đoán.

Băng ở hai cực Nam Bắc biến đổi bất thường, đột nhiên tan chảy lại đột nhiên kết băng khiến cho toàn thể nhân loại khủng hoảng. Các nhà khí tượng học, thiên văn học, địa lý học đều sôi nổi đưa ra giả thuyết. Nhóm chuyên gia đầu tiên đồng lòng cho rằng hiện tượng lần này đã không phải là hậu quả lâu dài của việc trái đất nóng lên, cũng không theo quy luật El Nino, mà rất có thể là báo trước cho sự biến đổi lớn của trái đất, tương lai không cách nào đoán được, hậu quả khó lòng tưởng tượng.

Toàn thế giới chấn động.

Hành động sơ tán khẩn cấp của các quốc gia đã tạm dừng, nhưng bởi tin tức hai cực Nam Bắc biến đổi dị thường lan truyền, một cuộc di dân tự phát quy mô lớn từ vùng ven biển về đất liền, từ chỗ trũng tới khu vực cao xuất hiện. Biện pháp đối phó của chính phủ các quốc gia không giống nhau, khủng hoảng khiến cho các nơi trên thế giới bộc phát hỗn loạn.

Loạn lạc thường là dịp để đám người có mưu đồ xấu đẩy mạnh hoạt động. Các tổ chức phi pháp trên thế giới nở rộ, các giả thuyết tung tin đồn nhảm xuất hiện ngập tràn. Bởi ông lão tóc bạc tổ chức quyên tiền cho dự án ngăn chặn tận thế trên Internet, căn cứ nơi Ứng Long Sơn ở cũng bị gọi đi điều tra. Căn cứ phải tạm dừng công tác, các nhà đầu tư như Ứng Long Sơn cũng bị cưỡng chế giải tán.

Ông xách theo bao nylon trở lại phòng ở tại thành J, thiếu chút nữa là bị mẹ con nhà họ Ứng hiệp lực đánh cho mất nửa cái mạng. Làm con, tiên sinh Tiểu Ứng tuy không thể tự mình ra tay, nhưng cung cấp vũ khí, vây bắt chặn lại đều là hành động thường thấy. Bà Ứng càng không cần nói, so với nam giới không hề thua kém chút nào, tuổi tác đã cao mà không chỉ đánh tới đẳng cấp của Olympic mà còn thể hiện rõ tinh thần Olympic – Quyết đấu tới giây phút cuối cùng!

Ứng Long Sơn không dám chống lại vợ, chỉ có thể mắng đứa con trai bất hiếu đang đứng phía xa, sau đó nhận lấy những đòn đánh càng hiểm hóc từ phía vợ.

Ứng Long Sơn chột dạ nói: “Anh là vì cứu thế giới mà!”

Bà Ứng đỡ lưng, thở dốc và ngồi xuống, liếc ông chồng vết thương chồng chất của mình: “Vậy sao? Hai cực Nam Bắc lần này là do ông đóng băng trở lại?”

Lòng Ứng Long Sơn càng loạn: “Đúng là có ý tưởng này, chỉ là chưa kịp hành động.”

Bà Ứng cười lạnh: “Dựa vào suy nghĩ của ông để cứu vớt thế giới, vậy thì thế giới đã sớm không cần cứu. Nhiều học giả, tiến sỹ như vậy đều không thể suy nghĩ chu toàn bằng ông? Nếu so suy nghĩ kỳ lạ, tiểu thuyết gia toàn thế giới còn đang xếp hàng chờ, cần dùng tới ông sao?”

Ứng Long Sơn bị đả kích tới nỗi thương tích đầy mình. Mà chịu đả kích lớn nhất chính là việc trên đường trở về, ông đã bình tĩnh ngẫm lại, mong muốn mãnh liệt di dời địa cầu cũng dần dần nguội bớt. Hồi tưởng lại lời nói và việc làm lúc trước, cùng với phản bác của Mammon, những ngày đó mình quả thật giống như bị bỏ bùa.

Ông nói với bà Ứng suy nghĩ này, lại bị cười nhạo một trận. Bà Ứng nói: “Thật sự bị bỏ bùa thì cũng là bẩm sinh đấy. Bằng không làm bạn với ông hơn nửa cuộc đời, sớm nên bị đồng hoá rồi.”

Chịu đả kích thê thảm, Ứng Long Sơn ở lỳ trong nhà mấy ngày không đi ra ngoài, chẳng muốn mở miệng nói chuyện, không có việc gì làm liền lướt Weibo xem ít tin tức, muốn xem các chuyên gia bình luận ra sao. Dù là thời điểm nào, thế giới cũng không hề thiếu ý kiến trái chiều. Giữa những suy luận ngập trời, cuối cùng cũng có một nhóm học giả lạc quan cho rằng, việc băng hai cực khôi phục như cũ chứng tỏ khí hậu toàn cầu đang biến đổi theo hướng tốt, tận thế hẳn là đã qua đi, việc nhân loại cần làm tiếp theo là giữ vững hiện trạng, coi đó như một lời cảnh báo, cũng không cần lo lắng vô cớ.

Vào thời điểm khó khăn, con người thường muốn nghe những lời tốt lành.

Xem suy luận cực đoan của một phe xong, Ứng Long Sơn lại xem tiếp suy luận cực đoan của phe đối lập. Ông ta vô cùng tán đồng quan điểm của phe lạc quan, cho rằng nguy cơ đã qua, nhận loại cần làm chuẩn bị tốt công tác dự phòng. Nghĩ xong là bắt đầu làm loạn đòi trở về nhà.

Tiên sinh Tiểu Ứng hai ngày nay bận rộn việc di chuyển công ty, cơ bản là không về nhà, đối đầu với ông ta cũng chỉ còn có bà Ứng.

Mà bà Ứng cơ bản nắm quyền toàn bộ, chỉ cần nói một câu, Ứng Long Sơn liền khó lòng cựa quậy, chỉ cảm thấy tài không gặp thời, chí lớn khó xuôi, lòng đầy buồn bực mà không có chỗ trút. Cho nên, tới lúc ông lão tóc bạc liên lạc, ông lập tức sinh ra một cảm giác thù mới hận cũ không cách nào trả, rất cần mắng một trận cho hả giận. Đương nhiên, nếu trí nhớ ông đủ tốt, cũng đủ tỉnh táo, đại loại có thể nhớ ra lúc hai người gặp nhau không lâu trước đây, ông cũng là cảm giác này.

Chuyện Ứng Long Sơn nói lúc mới gặp không cần kể lại chi tiết, dù sao chỉ cần ông lão tóc bạc mở miệng là lập tức quyết định hướng đi của câu chuyện:

“Quốc gia rất ủng hộ suy nghĩ của tôi.”

“Không chỉ có quốc gia của chúng ta, sau này sẽ có chuyên gia từ quốc gia khác gia nhập kế hoạch này.”

“Vì cảm ơn viện trợ trước kia của ông, dù chính phủ cử tới chuyên gia các lĩnh vực, tôi vẫn kiên trì đề cử ông làm tổng phụ trách liên lạc đối ngoại của căn cứ chúng ta. Tôi tin tưởng không có ai có thể thích hợp hơn so với ông.”

Lúc sau, hai người còn nói ngàn vạn lời nữa, nhưng Ứng Long Sơn đã không còn nhớ được đầy đủ, chỉ biết chính mình cuối cùng hứa hẹn một câu: “Không phụ gửi gắm.”

Bởi vì tai nạn lần này là do địa ngục khởi xướng, cho nên phải gánh vác trách nhiệm càng lớn hơn. Beelzebub, Asmodeus, Mammon đều phải ở lại trông coi. Phía thiên đường chỉ có Raphael tự động xin ra trận.

Trong thời gian đó, Asmodeus nhận nuôi một con gấu bắc cực, cũng không hẳn là nhận nuôi, chỉ là cứu từ dưới biển lên. Asmodeus thấy nó gầy rạc đi rất đáng thương, mới đầu là cho ít đồ ăn vặt – Là khi Beelzebub đặt đồ ăn, y ké theo. Từ đó, gấu bắc cực liền trở thành gấu chó bắc cực, y đi đâu nó theo đó, Asmodeus nhàn rỗi sẽ vuốt ve nó mấy cái. Raphael không thể chịu nổi nữa bèn hỏi: “Tôi không đáng yêu sao? Vuốt ve tôi không thích sao?”

Lúc ấy, xung quanh còn có rất nhiều thiên sứ cùng đoạ thiên sứ đang làm việc.

Asmodeus đành giơ bàn tay cứng đờ vuốt ve mấy cái lên lưng chàng.

Raphael nhìn về phía gấu chó bắc cực và nở nụ cười cười đắc ý, nhưng gấu chó bắc cực trong lòng không có chàng, đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu vẫn như cũ chăm chú nhìn Asmodeus… Và đồ ăn vặt trong tay y. Chờ tới khi hoàn thành việc tu sửa, quan hệ nhận nuôi thân thiết mà ngắn ngủi giữa đoạ thiên sứ và gấu bắc cực mới kết thúc.

Tốc độ làm việc của thiên sứ cùng đoạ thiên sứ đều khá nhanh, băng hai cực Nam Bắc kết lại còn nhiều hơn so với lúc trước khi tan chảy. Nhưng thiên đường muốn tình trạng phải giống hệt như ảnh chụp lúc trước của nhân loại, cho nên sau khi hoàn thành việc tu sửa, vẫn còn một bộ phận đoạ thiên sứ phải ở lại làm công việc điêu khắc băng kỹ thuật cao.

Asmodeus nhìn Raphael, do dự không biết chính mình có nên ở lại hay không. Bởi vì dù cho mình có ở lại, Raphael cũng chưa chắc có thể ở lại. Ngay từ lúc công việc mới hoàn thành một nửa, Michael đã hai lần đưa thư tới giục.

Raphael ngược lại rất bình tĩnh: “Em tiếp theo định đi đâu?”

Bên cạnh, Mammon vừa cho đám ngựa chiến ăn cá vừa nói: “Vé xe một triệu một vé, cánh đen miễn phí, tới trước phục vụ trước.”

Raphael nắm tay Asmodeus đi một đoạn: “Hiện tại em có thể…”

“Răng rắc răng rắc…” Âm thanh nhai nuốt mang theo phong cách rất riêng của Beelzebub vang lên phía sau. Thấy bọn họ nhìn lại, Beelzebub nói rất hợp tình hợp lý: “Băng chỗ này nhìn qua vừa trong vừa sáng, tôi muốn nếm thử xem có ăn được không.”

Raphael mỉm cười: “Không biết đã bị dẫm qua bao nhiêu lần, hương vị nhất định rất tươi ngon.”

Beelzebub: “…” Muốn làm người ta buồn nôn lại bị người ta làm cho buồn nôn.

Raphael kéo Asmodeus bay đến không trung, nhìn quanh ba trăm sáu mươi độ, xác định chẳng còn kẻ không biết điều nào xuất hiện mới kéo Asmodeus tiếp tục nói chuyện vừa rồi. Asmodeus ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, em cũng không có việc gì khác.” Beelzebub phân công nhiệm vụ khác cho y, y không đáp ứng, lập tức không có việc gì.

Y nói xong thì trộm liếc Raphael một cái.

Raphael vốn không cần ở lại giám sát công việc tu sửa Bắc Cực, nhưng chàng ở lại. Y có thể tự cho là đúng một lần mà nghĩ rằng bởi vì y hay không? Thế sau này, có khi nào chàng sẽ vì mà không quay lại thiên đường hay chăng.

Đối với Asmodeus, chỉ cần không trở về thiên đường, cho dù là nơi nào trong chín giới, y đều theo chàng.

Raphael vươn ngón tay ra nhẹ nhàng nâng cằm y lên, đối diện với sự mong đợi sáng lấp lánh như ánh sao trong mắt y, nói: “Tôi có hai lựa chọn, nếu không trở về thiên đường thì có thể tới nhân giới lần nữa.”

Đôi mắt Asmodeus càng sáng, khoé miệng không tự chủ được nhếch lên, rồi lại cố nén, chờ đợi Raphael đưa ra lựa chọn.

Raphael nói: “Nếu đi nhân giới có thể sẽ gặp Lucifer.”

Asmodeus ngây người.

“Lucifer đang điều tra căn cứ mà em nhắc tới kia.” Giọng Raphael nghiêm lại, “Trước mắt còn chưa biết kết quả. Nhưng nếu căn cứ đó không có quan hệ gì với lời tiên tri, có lẽ chiến tranh vẫn không thể kết thúc.”

Nụ cười của Asmodeus tan biến. Nếu để y lựa chọn giữa nhân giới và chín giới, y sẽ không chút do dự lựa chọn vế thứ hai như Lucifer. Nhưng Raphael thích vẹn cả đôi đường, cho nên trước khi chín giới phải đối mặt với sống chết, chàng nguyện ý thử cứu tất cả mọi người.

Vậy nên giả sử suy đoán của y là sai, thiên đường và địa ngục tất nhiên sẽ vẫn còn xuất hiện xung đột.

Tới lúc đó, chính mình sẽ lựa chọn như thế nào?

Tóm lại không thể để Raphael xảy ra chuyện.

Nhưng Raphael cũng kiên trì với lập trường của chàng. Như vậy, bọn họ sẽ đứng ở thế thế đối lập như Michael và ngài Lucifer ư?

Vừa nghĩ tới đã thấy tim đau vô cùng.

Ngón tay Raphael nhẹ nhàng chạm vào khoé miệng của y, chậm rãi kéo nó nhếch lên một chút: “Không cần lo lắng.”

Asmodeus ngước mắt nhìn chàng.

“Không phải Thần còn bổ sung một câu sao? ‘Có lẽ thiên sứ cùng đoạ thiên sứ có thể mang đến hy vọng cuối cùng.’ Chỉ cần còn có một cơ hội, chúng ta nhất định có thể nắm bắt.” Nụ cười của Raphael cực kỳ có sức cuốn hút, trước kia cũng như vậy. Thế nên trước thánh chiến, chàng chính là thiên sứ được hoan nghênh nhất trên thiên đường. So ra bản thân mình chẳng khác nào chú vịt con xấu xí trong truyện cổ tích, chẳng thu hút tí nào.

Asmodeus lấy hết can đảm để hỏi: “Vì sao khi ấy người lại giúp em?”

Vì sao ư?

Raphael cũng không nói rõ được. Đại khái là do tương phản nhỉ. Vào thời điểm phần lớn thiên sứ đều nhảy nhót tung tăng, một bóng dáng an tĩnh ngồi ở bên cạnh lập tức trở nên vô cùng bắt mắt. Nhân duyên của chàng rất tốt, mỗi ngày đều có vô số thiên sứ tìm chàng nói chuyện. Nhưng bọn họ không hề biết rằng, một người thích nói chuyện, cứ nói mãi cuối cùng sẽ muốn được yên tĩnh trong chốc lát.

Asmodeus của trước kia, chàng chỉ cần nhìn một cái là tâm trạng liền bình yên. Asmodeus của sau này, chàng chỉ cần nhìn một cái là cảm xúc sẽ sục sôi mãi không dứt được.

Đây là nét độc đáo không một thiên sứ nào khác có được, và có lẽ cũng là nguồn gốc của tình yêu.