U Linh Cảnh

Chương 47

Chương 47: Chân tướng (trung)
Sa vào lưới tình, IQ biến âm.

Thiên đường không có nhà giam, Raphael an bài cho “Asmodeus” vào ở trong phòng trống nằm cạnh thư viện, Leviathan cứ léo nhéo tỏ vẻ không hài lòng, Raphael hỏi: “Thế ngươi có đề nghị gì tốt hơn chăng?”

Leviathan nở nụ cười độc ác, “Bảo Beelzebub xây một nhà giam trong suốt ngay giữa quảng trường đế tất cả thiên sứ đều được chứng kiến kết cục của hắn!”

“Asmodeus” tim muốn thắt lại, vai rụt lại và đứng co ro trong góc phòng.

Raphael đều nhìn thấy cả, chàng cảm giác tim mình nhói lên vì đau còn đầu thì đang bốc khỏi vì giận, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rất hiền hòa, “Beelzebub mà thật sự xây một nhà giam như vậy, ngươi nghĩ ai sẽ là người đầu tiên được vào đó ở nhỉ?”

Leviathan chợt thấy ớn lạnh sống lưng, nhớ lại lần cuối cùng gặp mặt Beelzebub, hình như đôi bên đều… Chẳng mấy vui vẻ.

Leviathan có vẻ xìu xuống đôi chút nhưng lập tức lấy lại tinh thần và nói: “Đưa hắn tới cung điện của Thần để chịu phán xét đi! Tội ác và sự trừng phạt của hắn sẽ là lời cảnh cáo cho các thiên sứ khác. Bảo Mammon đến thi hành hình phạt, hắn có thể nhìn thấu linh hồn, cứ vạch trần bộ mặt đáng sợ của hắn cho mọi người đều biết.”

“Asmodeus” biến sắc.

Raphael không thể nào tin được As lương thiện hay xấu hổ của y sẽ vì môt cô gái người phàm mà phạm tội gϊếŧ người, nhưng ý

của Leviathan vô tình nhắm trúng tim đen của chàng. Chàng khóa cửa lại rồi phái thiên sứ ở ngoài canh giữ. Trước khi rời đi, chàng theo thói quen muốn vuốt đầu “Asmodeus” nhưng tay còn chưa giơ lên, đối phương đã tránh tuốt ra xa.

Leviathan đứng sau lưng chàng, thấy vậy thì phát ra tiếng cười giễu cợt, đợi Raphael quay đầu lại, hắn lại tỏ vẻ nhún nhường và lễ độ.

Mặt Raphael không chút cảm xúc, lạnh lùng giẫm qua chân hắn để ra ngoài, Leviathan đau muốn nhăn mặt và toan giở trò nhưng chợt thấy Asmodeus đứng trong góc nhìn mình bằng ánh mắt tăm tối. Ở góc khuất Raphael không nhìn thấy, con thỏ ngoan ngoãn này dường như biến thành sói dữ sẵn sàng vồ tới, chỉ cần hắn dám có bất cứ hành động gì…

Leviathan quyết định không cần phải so đo với con sói đang giãy chết kia làm gì, hắn nhanh chóng đóng cửa lại và bỏ đi.

Đợi họ đi xa, “Asmodeus” hóa giải phép che mắt trên người Sara, Satan lúc này đã biến thành rắn trườn lên người nàng. Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của “Asmodeus”, nó vẫn bình chân như vại, “Rốt cuộc ngươi nhìn thấu bộ mặt thật của đám thiên sứ này rồi đó. Họ ra đời trong hào quang xán lạn nhưng trái tim lại u ám vô cùng, chỉ thích trốn trong bóng tối để xem trò hề của người khác, đợi lúc người khác gặp chuyện không may sẽ nhảy ra ăn mừng. Nếu trái tim của ngươi không đủ đen tối, ngươi chỉ là tên ngốc bị bọn chúng giễu cợt. Thiên đường còn gì cho ngươi lưu luyến nữa chứ? Ngươi đã sở hữu Sara, một cô gái lúc nào cũng nghe theo lời của ngươi. Nàng lại chẳng dịu dàng, đáng yêu hơn cái tên sí thiên sứ lúc nào cũng sẵn sàng trở mặt và chĩa kiếm vào ngươi ư?”

Sara và Raphael có gương mặt giống nhau, “Asmodeus” cũng không ngây thơ đến mức tưởng rằng mình sẽ may mắn giấu được Satan. Trên thực tế, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý đánh một trận với hắn.

Nhát gan, e thẹn trong quá khứ dường như đã bị đau khổ tột cùng lúc quay về thiên đường đập tan không còn manh giáp.

Y của hôm nay như đang bị lửa thiêu đốt từ trong ra ngoài, ngọn lửa hừng hực này nếu thoát khỏi cơ thể chắc chắn có thể thiêu rụi những người chung quanh, “Là kẻ nào chỉ dám bò trong vườn Địa Đàng không dám ló đầu ra ngoài? Là kẻ nào cả tên của mình cũng chẳng dám báo ra mà phải dùng tên của người khác? Là kẻ nào chỉ biết lợi dụng người khác làm việc xấu? Từ đầu đến giờ, thứ đen tối nhất chính là ngươi, Satan.”

Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên xuất hiện dung nham phun trào và sôi lên sùng sục.

Một người cao to cầm mâu lửa bước ra từ từ đứng dậy giữa biển dung nham, sau

lưng là một đôi cánh khổng lồ màu đen. Khi đôi cánh ấy giang ra, mặt trời dường đánh mất ánh sáng của mình.

Đọa thiên sứ!

Cùng là đọa thiên sứ, ma vương Asmodeus cả kinh nhìn Satan từ từ đứng dậy giữa dung nham. Nếu y nhớ không lầm, thiên sứ sa đọa là chuyện xảy ra sau thánh chiến, Satan chính là đang gây rối loạn trên dòng chảy thời gian.

Thiên sứ Asmodeus chưa trải sự đời, không biết chuyện các thiên sứ sa ngã, dù sao hình phạt của Polul cuối cùng chỉ là biến thành người phàm mà thôi. Y cứ ngỡ đây chính là diện mạo vốn có của Satan.

Y khống chế ảo cảnh.

Dung nham dưới đất như sóng dữ cuồn cuộn đập vào người Satan. Trên trời đổ xuống mưa đá, gió lốc quay cuồng bao vây Satan, biến nơi hắn đứng trở thành điểm chết.

Sau đó, chính vào lúc “Asmodeus” cứ tưởng hắn chết là cái chắc, thân hình cường tráng của Satan lại dẫm lên tất cả những thứ đó để bước ra khỏi điểm chết. Hắn vung mâu lên đánh tan ảo cảnh, mũi mâu chĩa thẳng về trước nhắm vào ngay cổ họng của “Asmodeus”.

Rõ ràng biết mạng mình vẫn chưa chấm dứt, nhưng ma vương Asmodeus vẫn khó tránh cảm thấy căng thẳng.

Satan cười nói: “Ta bảo ta sẽ tặng ngươi một nửa sức mạnh, ngươi thật sự tin rằng đó là một nửa ư? Ngươi quá xem thường sức mạnh của ta rồi.”

Mặt “Asmodeus” trắng bệch.

“Yên tâm, ta không định kết thúc sinh mệnh của ngươi vào lúc này.” Satan nói: “Nếu ngươi cứ ngu muội chọn đứng về phía thiên đường, ta sẽ chống mắt chờ xem kết cục của ngươi. Có lẽ sau khi bọn chúng mở linh hồn của ngươi ra, chúng sẽ phát hiện ngươi không phải là hung thủ gϊếŧ người. Nhưng điều khiến ta hiếu kỳ chính là, Sara cùng với Raphael… Họ sẽ bị xử lý thế nào đây?”

“Asmodeus” ngã ngồi xuống đất, Satan phá lên cười to.

Tuy chỉ là một đoạn ký ức nhưng Asmodeus có thể cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng đến nỗi khiến người khác nghẹt thở lan tỏa từ cơ thể của “mình”. Cảm giác này khắc sâu vào xương thịt, đẩy lý trí của y tới bờ vực của tan vỡ, y chỉ ước sao mình chỉ có giãy dụa để thoát khỏi thân xác này.

Cùng lúc đó, trong hiện thực, ở địa ngục…

Beelzebub vừa ăn mì thịt bò vừa xử lý công văn, bất thình lình, tờ hợp đồng lót dưới tô mì của gã chợt sáng bừng lên. Gã nhấc tô mỳ ra, tờ hợp đồng biến mất.

Beelzebub: “…”

Nhanh vậy đã thành công rồi? Hiệu suất làm việc của Raphael khá ghê. Loại đồng nghiệp vừa có năng lực và kính nghiệp như hắn ta tại sao phải thêm vào một chữ “cũ” đằng sau cơ chứ. Hỡi ôi.

Vào giây phút bản hợp đồng tan biến trong vầng hào quang màu vàng, ma vương Asmodeus vốn bị giam cầm trong cơ thể của mình ở quá khứ bỗng nhiên bị đẩy ra ngoài. Hiện tại y chỉ là một linh hồn trôi nổi trong không khí, suýt nữa là văng ra khỏi căn phòng. Y vội quay đầu lại, phát hiện “Asmodeus”

trông như người đã chết.

Y đứng đối diện với “bản thân”, đây đúng là chuyện rất kỳ quặc, nhưng càng kỳ quặc hơn là, dường như y càng hiểu trõ tâm trạng của “mình” hơn cả khi hai linh hồn chia sẻ một cơ thể.

Y trơ mắt nhìn “Asmodeus” dùng phép thuật đưa Sara vào giấc ngủ say, sau đó lặng lẽ tước mất sinh mệnh của nàng rồi biến cơ thể nàng thành tro bụi không chút nương tay.

Thực hiện xong chuyện này, toàn thân “Asmodeus” như tê dại hẳn, tứ chi

chẳng còn cảm giác gì nữa.

Nhưng y không dám ngừng lại, buổi phán xử y có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Y không biết Thần có tham dự hay không, nếu là không, y vẫn còn cơ hội tiếp tục che giấu.

Y dùng hết quá nửa sức mạnh của mình để phong ấn tất cả ký ức có liên quan đến Raphael, sau đó dùng ảo cảnh dựng nên một câu chuyện khác thay thế cho khoảng trống trong ký ức. Vì để che giấu chân tướng cho thật triệt để, y cố ý sắp xếp cho Raphael đứng về phe đối lập với mình…

Asmodeus lượn lờ trên không trung và nhìn mỗi một hình ảnh quen thuộc nhưng đầy tính miễn cưỡng được dựng lên trong ảo cảnh, cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác xa lạ với chính ký ức của mình từ đâu mà có.

Y chưa bao giờ tưởng tượng nổi, tình yêu lại có thể khắc sâu vào xương tủy như vậy.

Lúc mất trí nhớ, khi người khác bày tỏ thái độ khen ngợi cho sự si tình và thương xót cho nỗi bất hạnh của y, y chỉ có thể cố gắng tìm kiếm những cảm xúc đó trong lời nói của họ, chỉ có như vậy, tình yêu của y dành cho Sara mới được củng cố.

Có tình yêu dành cho Raphael để so sánh, y mới vỡ lẽ, hóa ra “tình yêu” dành cho Sara chỉ là tiếng hô hoán xuyên qua thời gian và không gian, là tiềm thức bao năm không ngừng cảnh cáo bản thân, không ngừng nhắc đi nhắc lại với y, y yêu Sara mới là “sự thật”.

Hóa ra chân tướng lại là, “sự thật” này chẳng qua chỉ để che giấu một tình yêu chân thật, thật sự, một tình yêu khắc sâu vào tận xương tủy khác.

Asmodeus đã không còn muốn xem tiếp nữa.

Khi ký ức thật sự quay về với y, tình cảm của y như bừng lên từ đống tro tàn – Không, nó vốn chưa bao giờ “tắt” cả, nó chỉ đang ngủ say, đợi khi ký ức thức tỉnh, nó cũng thức tỉnh theo. Đột nhiên y vô cùng mong được nhìn thấy Raphael, dù chỉ là Raphael trong ký ức, dù chỉ là để y đứng đằng xa ngắm chàng một lần thôi cũng đủ rồi.

Suy nghĩ vừa nhoáng lên, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.

Rời thiên đường bấy lâu nay, y vẫn rất quen thuộc với đường xá ở đây. Tòa giáo đường trạm trổ hoa văn phức tạp trước mặt y hình như nằm ở khu biên giới phía bắc… Raphael đang ở đây sao?

Asmodeus vừa cất bước thì nhìn thấy Satan đang chĩa mâu đi tới.

Asmodeus: “…”

Y nhắm mắt lại, trong lòng thầm gọi Raphael Raphael Raphael…

Một lúc sau mở mắt ra.

Satan vẫn cầm mâu nhưng đang lùi lại từng bước một.

Asmodeus: “?”

Trước mặt Satan là một hình bóng cao quý – Sáu chiếc cánh sau lưng người đó còn trắng thuần hơn cả băng tuyết, gương mặt xinh đẹp vô ngần của người đó khiến cho tất cả mọi từ ngữ dùng để ca tụng vẻ đẹp đều trở nên nhạt nhẽo.

Là… Lucifael của thiên đường.

Satan dảo mắt, giấu đi thái độ cảnh giác trên mặt và nói: “Danh sách ta giao cho ngươi hữu dụng chứ?”

Lucifael mỉm cười, “Hữu dụng.”

“Không cần cảm ơn. Ta bằng lòng hợp tác với ngươi, so với ngươi, ta hiểu rõ nhược điểm của Thần hơn cả!” Satan lộ ra nụ cười của ác ma.

Asmodeus giật thót trong lòng, chẳng lẽ cả Lucifer cũng không thể thoát khỏi cái bẫy của Satan?

Lucifael bình tĩnh nói: “Thế hệ đi trước là người đây đã bỏ ra rất nhiều, chuyện tiếp theo đây cứ để ta tự lo.”

Nụ cười của Satan cứng đờ, “Ngươi biết được gì rồi?”

Lucifael không định dài dòng với Satan. Hắn chầm chậm vung tay lên…

Nói chính xác thì đây là lần đầu tiên Asmodeus chứng kiến Lucifer ra tay. Dù truyền thuyết luôn đồn rằng Lucifer sở hữu sức mạnh gần sáu phần bảy như Thần, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy, y khó lòng tưởng tượng nổi thiên sứ lại có thể hùng mạnh như vậy!

Dù chỉ là một phần linh hồn của hắn trong ảo cảnh ở quá khứ vẫn có thể mang đến cảm giác uy hϊếp tới sinh mệnh của kẻ khác.

Mới rồi còn hùng hổ khoa môi múa mép trước mặt Asmodeus, giờ đây chỉ trong nháy mắt, Satan đã yếu ớt nằm trên mặt đất, cố gắng dịch chuyển cơ thể để tránh xa Lucifael. Nhưng Lucifael đương nhiên nhanh chân hơn Satan.

Lucifael nhặt mâu của Satan lên, cúi đầu xuống và nhìn Satan đang hoảng sợ bằng ánh mắt thương hại, “Từ rất lâu trước đây, ngươi vốn phải biến mất rồi.”

“Không!” Satan gào lên giận dữ: “Ngai vàng của Thần thuộc về ta, ta vốn nên đứng trên tất cả những vì sao khác! Ta đã thành công, ta vốn đã thành công! Nhưng Thần gian dối, ông ấy quay ngược thời gian để xóa mất sự tồn tại của ta! Beelzebub! Mammon! Asmodeus! Bọn chúng vốn là thuộc hạ của ta! Còn ngươi, ngươi mới là kẻ không nên tồn tại! Ngươi vốn là ta! Là ta!”

Thần không gϊếŧ chết hắn nhưng lại ban cho hắn sự trừng phạt còn tàn nhẫn hơn.

Trên đời này, chỉ có mỗi mình hắn ấp ủ quá khứ huy hoàng của mình, còn những người khác đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Hắn không cam lòng!

Hắn rất không cam lòng!

Cây mâu dài trong tay Lucifael đâm xuống, Satan phát ra lời trăn trối uất hận và không cam lòng lần cuối: “Là Thần đã gian dối!”